Chương 25: Tướng công rất lợi hại

Lý đại công tử cầm quạt trong tay phe phẩy, vắt chéo chân nói: “Ta thấy, hắn ta chính là một tên vô dụng.”

Trong lòng Đỗ Vãn Xuân dâng lên một tia khó chịu, cao giọng mỉa mai: “Lý đại công tử hiểu rõ như vậy, chẳng lẽ có tật yêu thích nam nhân gì đó, chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra tướng công nhà ta là kẻ vô dụng?”

Lý đại công tử giật mình, hai chân không giữ vững, ngã nhào từ trên ghế xuống.

Thân hình béo tốt của hắn ta ngã xuống đất, phát ra tiếng động lớn.

Đỗ Đại Giang vội vàng đỡ hắn ta dậy: “Ôi! Hiền tế, con không sao chứ?”

Lý đại công tử nghiến răng, tức giận đến mức cây quạt trong tay run lên, chỉ tay vào mặt Đỗ Vãn Xuân muốn mắng chửi nhưng lại không nói nên lời: “Ngươi...”

Đỗ Đại Giang vội vàng an ủi: “Hiền tế, đừng tức giận, đều là người một nhà cả mà.”

Nói xong, ông ta không quên trừng mắt nhìn Đỗ Vãn Xuân.

Đỗ Vãn Xuân biết rõ cha mình luôn thiên vị, nhưng không ngờ lại thiên vị đến mức này, thôi thì đã sớm hết hy vọng vào ông ta rồi.

Nàng cũng lười ăn cơm ở đây, bèn nói thẳng với Đỗ Đại Giang: “Cha, lúc mẹ sắp mất có phải để lại cho con một đôi bông tai bạc và một đôi trâm cài tóc bằng ngọc không?”

Đỗ Đại Giang ngẩn người, lúc này ông ta mới nhận ra đứa con gái ngốc nghếch của mình đã khác xưa, trước đây nàng ngây ngô, luôn nghe lời ông ta, nhưng hôm nay lại hoàn toàn khác, vội vàng lắc đầu: “Không có đâu, mẹ con trước khi mất chỉ để lại cho con bộ y phục cưới đó thôi.”

Đỗ Vãn Xuân đứng dậy, nghiêm mặt nói: “Cha, con nhớ rất rõ ràng, lúc đó mẹ có đưa cho con một đôi bông tai bạc và một đôi trâm cài tóc bằng ngọc, đó là di vật bà ấy để lại cho con làm của hồi môn, sao cha có thể nói là không có? Chẳng lẽ cha muốn nuốt riêng sao?”

Đôi bông tai bạc và đôi trâm cài tóc bằng ngọc đó đã bị Đỗ Đại Giang đem cho Lưu thị từ lâu.

Lúc này, Lưu thị bưng thức ăn từ trong bếp đi ra, nghe thấy lời Đỗ Vãn Xuân nói, lập tức nổi giận: “Ta nói hôm nay sao các ngươi lại trở về, thì ra là đến đòi đồ. Đỗ Vãn Xuân, ta nói cho ngươi biết, đồ của mẹ ngươi đều theo bà ấy xuống đất rồi, nếu ngươi muốn, thì tự mình xuống đó mà đào.”

Nói xong, chiếc trâm cài trên đầu mụ ta lắc lư.

Đỗ Vãn Xuân bị ánh sáng làm lóa mắt, nhìn kỹ lại, chẳng phải là chiếc trâm cài tóc mà mẹ nàng để lại sao?

Nàng bước dài đến trước mặt Lưu thị, trực tiếp rút chiếc trâm cài tóc ra, nói với Đỗ Đại Giang: "Cha, cha nhìn cho kỹ xem, đây là cái gì?!"

Đỗ Đại Giang có hơi chột dạ cúi đầu: "Vãn Xuân, đó là ta mua cho mẹ kế con, không phải cái của mẹ con."

Đỗ Vãn Xuân cầm trên tay lắc lắc nói: "Chính là cái này, cha, cha nhìn cho kỹ đi, trên trâm cài tóc thiếu một hạt châu, đó là do con bất cẩn cắn mất!"

Đỗ Đại Giang nhìn kỹ, quả nhiên là có, nhất thời ấp a ấp úng không biết mở miệng thế nào.

"Tiện nhân, gan ngươi này càng ngày càng lớn rồi!" Lưu thị lúc này cũng không còn giữ thể diện nữa, buông bát cơm trong tay xuống, trực tiếp xông đến bên cạnh Đỗ Vãn Xuân, muốn giật lấy chiếc trâm cài tóc trong tay nàng.

Lúc này, Chu Thụy Uyên lại đột nhiên đứng dậy, chặn Lưu thị, lạnh giọng nói: "Dừng tay!"

Thân hình hắn cao lớn, đứng lên như một bức tường, trực tiếp chắn trước mặt Lưu thị.

Lưu thị ngẩng đầu nhìn hắn, nhất thời không dám làm gì với gã to con này.

Đỗ Vãn Xuân cầm cây trâm ngọc tiếp tục nói với Đỗ Đại Giang: "Cha, ngoài cái này ra, còn có đôi hoa tai bằng bạc! Hoa tai bằng bạc đâu rồi?!"

"Không... Không có!" Đỗ Đại Giang ấp úng nói.

Lý đại công tử ở bên cạnh cũng bước tới, giả vờ nói: "Nhạc phụ, nhạc mẫu, hai người sao có thể chiếm đoạt tài sản của người khác chứ? Là đồ của nàng ấy thì trả lại cho nàng ấy đi."

Đỗ Đại Giang vội vàng lắc đầu: “Đôi hoa tai bằng bạc kia không có ở chỗ ta."

Ngay lúc này, Lưu Lan Chi cũng từ nhà bếp đi ra: “Tướng công, chuẩn bị vào ăn cơm thôi."

Khi nàng ta nói chuyện, đôi hoa tai bằng bạc trên tai cũng lấp lánh.

Đỗ Vãn Xuân tiến lại gần nhìn, chẳng phải đó là đôi hoa tai của mẹ nàng sao?

Nàng chỉ vào Lưu Lan Chi nói với Đỗ Đại Giang: "Cha, đôi hoa tai trên tai Lưu Lan Chi chẳng phải là đồ của mẹ con sao?!"

Đỗ Đại Giang vội vàng lắc đầu: “Không phải, không phải."

Lưu Lan Chi nghe xong, lại vênh váo nói: "Là hoa tai của mẹ ngươi thì đã sao, bây giờ là của ta rồi."

Đỗ Vãn Xuân nghe xong, định xông lên cướp lại, ai ngờ, đúng lúc này Lý đại công tử đột nhiên xông tới.

Hắn ta giáng một cái tát mạnh vào mặt Lưu Lan Chi: “Tiện nhân này, ta cho ngươi ăn ít hay mặc ít sao, nhà họ Lý chúng ta còn cần ngươi cướp đồ trang sức của người khác để đeo à?"

Cái tát này vang dội, mọi người đều kinh ngạc.

"Chi nhi!" Lưu thị đau lòng gọi, định bước về phía Lưu Lan Chi.

Lý đại công tử trực tiếp quát lớn về phía mụ ta: "Đứng lại đó! Chuyện nhà ta bà đừng xen vào!"

Lưu thị nghe xong, lập tức dừng bước, không dám tiến lên nữa.