Chương 23: Oai phong bảo vệ vợ

Thôn Trường Lưu tuy cách thôn Hương Đàm nhà Đỗ Vãn Xuân một quãng đường đi bộ khá xa, nhưng ngồi xe ngựa rất nhanh đã đến cổng thôn.

Lúc Đỗ Vãn Xuân và Chu Thụy Uyên về đến nhà, ngoài sân đã có một chiếc xe ngựa dừng ở đó.

Chiếc xe ngựa đó khác với xe ngựa của bọn họ, vô cùng sang trọng, nhìn là biết ngay là nhà giàu có.

Nếu đoán không nhầm thì là em kế của nàng, Lưu Lan Chi cùng với đại công tử nhà Lý huyện lệnh đã trở về.

Đỗ Vãn Xuân chậm rãi xuống xe ngựa, dìu Chu Thụy Uyên đi vào nhà.

Trước khi đến, Đỗ Vãn Xuân vốn định mang theo cả chiếc ghế ở nhà, nhưng Chu Thụy Uyên kiên quyết không đồng ý, hắn nhất quyết dùng đôi chân vừa mới hồi phục, từng chút từng chút đi về phía nhà họ Đỗ.

Đỗ Vãn Xuân dìu hắn, có thể cảm nhận được mỗi bước đi của hắn đều rất khó khăn, nàng nắm lấy tay hắn nói: "Tướng công, hay là để ta đi tìm một chiếc ghế cho huynh ngồi?"

Chu Thụy Uyên lắc đầu, nhịn cơn đau nhức từ hai chân, kiên trì bước tiếp: “Không sao, ta không sao."

Đỗ Vãn Xuân nhìn hắn như vậy, trong lòng biết rõ, hắn là vì không muốn nàng mất mặt trước em kế và mẹ kế, nên mới cố chấp đứng vững.

Lúc này, Lưu thị trong nhà nhìn thấy Đỗ Vãn Xuân, mụ ta xoa bụng bầu đi ra cửa, cười nhạo nói: "Ồ, Vãn Xuân đấy à, con cũng đến rồi à."

Đỗ Vãn Xuân dìu Chu Thụy Uyên đi tới, trực tiếp bước qua mụ ta, đi vào trong nhà.

Chu Thụy Uyên vừa lúc đi ngang qua người Lưu thị.

Lưu thị ngẩng đầu nhìn rõ mặt Chu Thụy Uyên, lập tức sững sờ, không phải nói là con trai cả nhà họ Chu là một kẻ tàn phế sao? Sao không những tướng mạo đường đường mà chân cũng không tàn phế?!

Mụ ta kinh ngạc không thôi, đi đến sau lưng Đỗ Vãn Xuân, hung dữ nói: "Đỗ Vãn Xuân, ngươi không thấy mẹ ngươi ở đây sao!"

Đỗ Vãn Xuân dừng bước, lạnh lùng đáp: "Mẹ ta được chôn cất dưới đất, không có ở trong căn nhà này."

Lưu thị nghe nàng nói xong lại càng kinh ngạc, sao ngươi ranh ngốc nghếch ngày xưa đột nhiên trở nên sắc sảo như vậy, mụ ta xoa bụng bầu sải bước đến trước mặt nàng nói: "Đỗ Vãn Xuân, ngươi nhìn cho rõ đây, ta gả cho cha ngươi, ta chính là mẹ ngươi! Ngươi đây là sau khi lấy chồng, liền trở nên vô phép vô tắc rồi à!"

Đỗ Vãn Xuân dìu Chu Thụy Uyên tiếp tục đi về phía trước: “Bà và cha ta không có mối mai, không có sính lễ, chỉ là một tiểu thϊếp, sao có thể xưng là mẹ ta."

Nàng nói xong, dìu Chu Thụy Uyên ngồi xuống.

Lưu thị tuy là mẹ kế, nhưng vì vội vàng vào cửa nên chỉ dắt theo con gái bước vào nhà họ Đỗ, căn bản không phải là mai mối cưới hỏi đàng hoàng.

Lưu thị tức đến đỏ mặt tía tai, chỉ vào nàng mắng: "Ồ, đúng là giỏi giang rồi đấy, còn biết cái gì gọi là tiểu thϊếp, ta nói cho ngươi biết, hiện tại ta là chủ nhân của nhà họ Đỗ, cũng chính là mẹ ngươi, ngươi không gọi cũng phải gọi!"

Đỗ Vãn Xuân quay người, lớn tiếng gọi mụ ta: "Di mẫu!"

Cái xưng hô di mẫu đó là cách mà những gia đình giàu có gọi tiểu thϊếp, Lưu thị nghe xong tức giận vô cùng, giơ tay định tát vào mặt Đỗ Vãn Xuân.

Lúc trước khi Đỗ Vãn Xuân còn ngốc nghếch, mụ ta không ít lần ra tay như vậy.

Đỗ Vãn Xuân nhíu mày vội vàng lùi về sau, cái tát này liền đánh hụt.

Lưu thị không cam lòng, còn muốn tiến lên đánh tiếp.

Bên ngoài đột nhiên nổi lên một trận gió lạnh, kèm theo một tiếng sấm sét vang dội.

Tiếng sấm vang dội khiến Lưu thị giật mình.

Chu Thụy Uyên vốn đang ngồi trên ghế bỗng nhiên đứng bật dậy, che chở Đỗ Vãn Xuân sau lưng, lạnh lùng nói: "Lưu phu nhân, Vãn Xuân đã gả vào nhà họ Chu chúng ta, chính là người của nhà họ Chu, bà có tư cách gì mà động thủ!"

Lưu thị còn chưa hoàn hồn sau tiếng sấm, đột ngột ngẩng đầu nhìn nam nhân cao hơn mình hai cái đầu, sợ hãi đến mức không nói nên lời: “Ngươi... Ngươi..."

Chu Thụy Uyên kéo Đỗ Vãn Xuân vào lòng: “Nhà họ Đỗ các người nếu còn như vậy, cẩn thận ta đến nha môn tố cáo các người ngược đãi con riêng!"

Đỗ Vãn Xuân ở trong l*иg ngực rộng lớn của Chu Thụy Uyên, cảm nhận được cơn giận dữ chưa từng có của hắn, cũng giật mình.

Ngày thường, tuy hắn ít nói, nhưng đối với nàng luôn dịu dàng nhỏ nhẹ, chưa từng lớn tiếng bao giờ.

Không ngờ Chu Thụy Uyên nổi giận lại đáng sợ như vậy, khí thế áp bức tỏa ra khiến người ta bất giác run rẩy, dù đang được hắn che chở, tim nàng vẫn đập thình thịch.

"Mọi người đang làm gì vậy?" Giọng nói của một nữ nhân vang lên.

Đỗ Vãn Xuân chậm rãi ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Lưu Lan Chi từ trong nhà sau đi ra.

Nàng ta mặc một bộ váy dài màu hồng phấn, trên đầu cài vài chiếc trâm vàng, quả nhiên có vài phần dáng vẻ của một vị thiếu phu nhân, nhưng làn da của nàng ta đen sạm, dù có ăn mặc lộng lẫy đến đâu, nhìn kỹ vẫn có thể nhận ra vài phần quê mùa.

Lưu thị vội vàng đi đến bên cạnh con gái mình, khóc lóc kể lể: "Lan Chi, mau kêu chồng con làm chủ cho mẹ, tên tiểu tử nhà họ Chu này dám lớn tiếng với mẹ vợ!"