Trong sân sau, Chu Phong đang ngồi trên tảng đá ngẩn ngơ, hắn ngẩng đầu nhìn mặt trời xuất thần.
Chu đại nương thấy vậy, vội vàng hỏi: "Phong nhi, con sao thế?"
Chu Phong nhìn mặt trời nói: "Mẹ, con cứ cảm thấy mình nhìn thấy ánh sáng, nhưng không biết có phải là ảo giác không."
"Nhìn thấy ánh sáng?" Chu đại nương mừng rỡ: "Chẳng lẽ con cũng giống tam đệ, mắt đột nhiên khỏi rồi?"
Chu Phong lắc đầu: "Con không biết, cứ cảm thấy có ánh sáng, nhưng nhìn kỹ lại thì hình như không có."
Chu đại nương bước đến bên hắn, đưa tay ra trước mặt hắn, lắc lắc: "Phong nhi, con có nhìn thấy không?"
Chu Phong nhíu mày, trên mặt đầy vẻ thất vọng: "Không thấy."
Chu đại nương lại thử một lần nữa, lần này bà trực tiếp dùng tay che mắt hắn, hỏi: "Phong nhi, con còn thấy ánh sáng không?"
Chu Phong nhìn kỹ, lắc đầu: "Không thấy nữa, toàn một màu đen."
Sau đó, Chu đại nương lại bỏ tay ra: "Bây giờ thì sao?"
Ch Phong nhìn chăm chú một lúc lâu, mí mắt khẽ chớp: "Mẹ, hình như con thật sự nhìn thấy một chút ánh sáng, giống như một ngọn đèn được đặt ở rất xa trong đêm tối, rất xa, rất mờ."
Chu đại nương lại che tay: "Còn nhìn thấy không?"
Chu Phong sững sờ, lắc đầu: "Không thấy nữa."
Chu đại nương sau đó lại bỏ tay ra, nhưng lần này bà không nói gì với Chu Phong.
Chu Phong vội nói: "Mẹ, con lại thấy ánh sáng rồi."
Chu đại nương vừa mừng vừa sợ, nắm lấy cánh tay hắn, xúc động nói: "Phong nhi, mắt con đã nhìn thấy rồi!"
Chu Phong không thể tin được, đứng chết lặng tại chỗ, vẻ mặt ngây dại, cảm thấy không chân thực.
So với Chu Thụy Uyên trầm ổn mạnh mẽ và Chu Chiêu hoạt bát hiếu động, Chu Phong giống như một công tử nhà giàu ngồi trong thư viện, nhàn nhã ôn hòa.
Đôi mắt mù lòa của hắn, giống như một khối ngọc quý bị mất đi ánh sáng.
Chu đại nương vui mừng khôn xiết, xoay người định đi ra nhà trước: "Ta phải đi báo cho đại ca con biết."
Chu Phong vội vàng kéo bà lại: "Mẹ, đừng nói với đại ca vội, mắt con hiện tại chưa chắc đã thật sự khỏi, sợ đại ca biết rồi sẽ thất vọng."
Chu đại nương hiểu ý hắn, nhẹ nhàng vỗ vỗ tay hắn, nói: "Được, mẹ không nói với đại ca con, mấy ngày nay con đừng nhìn mặt trời nhiều, nghỉ ngơi cho tốt, biết đâu mười ngày nửa tháng nữa là khỏi hẳn."
Chu Phong gật đầu, giọng dần khàn đi: "Mẹ, chờ con khỏi hẳn, con sẽ đi tham gia khảo thí."
Chu đại nương có hơi kinh sợ, nét mặt lạnh xuống, hỏi hắn: "Vì sao con lại muốn đến kinh thành?! Chúng ta cứ ở lại thôn Trường Lưu thế này chẳng phải tốt lắm sao?!"
Chu Phong nghiêm mặt đáp: "Mẹ, chúng ta không thể trốn mãi ở thôn Trường Lưu được! Nếu chúng ta không đi tìm bọn họ, bọn họ cũng sẽ tìm đến chúng ta!"
Chu đại nương nghe xong cả người chấn động, đôi mắt từ từ cụp xuống, trên mặt lộ vẻ bi thương, thở dài một tiếng: "Đại ca con vừa rồi cũng nói như vậy. Thôi được, các con muốn thế nào thì cứ làm, mẹ nghe theo các con!"
Chu Phong mừng rỡ, nắm lấy tay bà quỳ xuống đất: "Mẹ yên tâm, con nhất định sẽ rửa sạch oan khuất cho ông ngoại..."
Hắn chưa kịp nói xong, Chu đại nương vội ngắt lời, chau mày, nhỏ giọng nói: "Cẩn thận lời ăn tiếng nói!"
Chu Phong nén lại lời vừa rồi, đáp: "Vâng, mẹ, con biết rồi."
Chu đại nương sắc mặt dần dần hòa hoãn, bất đắc dĩ đỡ hắn dậy: "Các con đều đã lớn cả rồi, nương cũng không quản được các con nữa. Đừng ngồi ngốc ở đây nữa, vào nhà ăn củ cải đi, củ cải nhà mình trồng ngon lắm."
Chu Phong gật đầu: "Vâng ạ."
Chu đại nương dẫn Chu Phong vào nhà, vừa đi khỏi thì hai con vịt ở sân sau lại đẻ thêm một ổ trứng.
Chu đại nương vừa bước vào cửa đã nghe thấy tiếng vịt kêu, vội quay lại nhìn vào ổ vịt, thấy trứng vịt trong ổ không khỏi cười nói: "Con vịt này đẻ giỏi thật, một ngày bảy tám trứng, cứ đẻ nữa chắc cả sân đầy trứng mất."
Chu Phong quay đầu lại nói: "Mẹ, con đúng là có nghe nói có con gà đẻ đầy cả sân đấy."
"Cái gì? Thật sao?" Chu đại nương ngạc nhiên hỏi.
Chu Phong vừa đi vào nhà vừa nói: "Thật đấy, hình như là chuyện nhiều năm trước ở nhà họ Đàm thôn Phong Bình , nghe nói con gà nhà họ một đêm đẻ đầy cả sân."
Chu đại nương lắc đầu cười đáp: "Nói bậy đấy, chắc chắn là lừa người."
Chu Phong cũng gật đầu phụ họa: "Ngẫm kỹ lại, quả thật là nói bậy."
Cuộc trò chuyện của họ lọt vào tai Đỗ Vãn Xuân đang đứng cách đó không xa. Nàng chỉ xem đó là chuyện cười, nhưng không hiểu sao lại thấy có chút quen tai, hình như đã nghe ở đâu rồi thì phải? Cố gắng nhớ lại nhưng lại không thể.
Sau khi cả nhà thu dọn xong củ cải, Chu đại nương chọn ra vài củ to, thái sợi rồi nấu cùng trứng vịt đã luộc chín, thành một nồi canh trứng vịt sợi củ cải lớn.
Canh rất ngon, Đỗ Vãn Xuân ngày thường ăn không nhiều, nhưng lần này lại ăn đến ba bát lớn.
Chu đại nương thấy nàng ăn ngon miệng thì trong lòng cũng vui vẻ, vừa cười vừa nói: "Sau này khi cuộc sống khá hơn, ta sẽ làm thêm nhiều món cho các con ăn."
Đỗ Vãn Xuân mỉm cười gật đầu: "Cảm ơn mẹ."
"Đứa nhỏ này, khách sáo gì chứ, mình đều là người một nhà cả." Chu đại nương vừa cười vừa đứng dậy múc hết phần canh củ cải còn lại trong nồi.