Chương 17: Vợ chồng son ấm áp

"Bán cho ai?" Chu đại nương vội vàng hỏi, bà đưa các con đến thôn Trường Lưu cũng mới được vài năm, đừng nói là người trong huyện, ngay cả người trong thôn bà quen biết cũng không nhiều.

Đỗ Vãn Xuân chợt nghĩ đến một người, đó là Hà đại thẩm, người giúp việc ở nhà bếp của Lý huyện lệnh.

Hà đại thẩm và mẹ nàng trước đây là người cùng làng, từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tình cảm cũng coi như không tệ. Sau này bà gả cho người làm hộ viện nhà Lý huyện lệnh, ở hậu trù làm người giúp việc, dần dần qua lại cũng ít đi.

Tuy nhiên, khi mẹ nàng còn sống, Hà đại thẩm thường xuyên giúp mua không ít lương thực và rau của nhà họ.

Nàng theo mẹ đi giao hàng đã gặp bà không ít lần.

"Mẹ, con quen người làm bếp nhà Lý huyện lệnh, hay là ngày mai con mang củ cải ra huyện xem sao, xem có bán được không." Đỗ Vãn Xuân mỉm cười nói.

Chu đại nương suy nghĩ một chút: "Cũng được, nhưng mẹ phải đi cùng con."

Chu Chiêu đứng ra nói: "Mẹ, mẹ còn bận may áo cho đại tẩu, hay là để con đi cùng đại tẩu."

Chu đại nương nghe vậy, nhìn sang chỗ vải còn lại trên bàn, có chút khó xử.

"Tam đệ còn phải trông coi ruộng nhà mình, hay là để con tự đi một mình thôi." Đỗ Vãn Xuân sợ Chu đại nương không đồng ý, liền nói tiếp: "Mẹ yên tâm, con đã từng ra huyện rồi, một mình cũng không sao."

Ruộng nhà vừa mới đòi lại được, không có ai trông coi, chắc chắn nhà họ Trần bên cạnh lại tranh mất.

Chu đại nương nhìn chỗ vải, nhíu mày, không yên tâm để Đỗ Vãn Xuân đi một mình, nhưng cũng không muốn đến ngày nàng về nhà mẹ đẻ lại không có quần áo mới để mặc, nhất thời không biết phải làm sao.

Lúc này, Chu Thụy Uyên đẩy xe lăn từ trong phòng ra: "Hay là, để con đi cùng nàng ấy."

"Con?" Chu đại nương nhìn hắn với vẻ không thể tin nổi.

"Thụy Uyên, chẳng phải từ trước đến nay con đều không muốn ra ngoài sao?

Chu Thụy Uyên đẩy xe lăn đến bên cạnh Đỗ Vãn Xuân, chậm rãi nhìn ra ngoài: "Mẹ, có những lúc, chúng ta không thể cứ mãi trốn tránh."

Chu đại nương trầm ngâm, lập tức hiểu ý của hắn: "Được, có con đi cùng Vãn Xuân, mẹ cũng yên tâm."

Chu Chiêu bước đến nói: "Đại ca, chân huynh như vậy đi có bất tiện không?"

Chu Thụy Uyên đáp: "Không sao, nhiều củ cải thế này cũng cần xe để chở, lát nữa ta sẽ bảo tam đệ ra đầu làng mượn xe ngựa nhà họ Vương."

Nhà họ Vương ở đầu làng là một cặp vợ chồng già không con cái, cũng giống như nhà họ Chu, họ không được lòng người trong làng, nhưng họ lại đối xử với nhà họ Chu rất tốt, ngày thường có mượn bát gạo hay mượn xe ngựa họ đều rất hào phóng.

Chu đại nương nghe cũng thấy được, vội vàng chọn ra mấy củ tốt từ đống củ cải đưa cho Chu Chiêu nói: "Con sang nói với Vương thúc mượn xe ngựa, tiện thể mang mấy củ này biếu họ."

Chu Chiêu nhận lấy, gật đầu: "Vâng ạ, mẹ, con đi ngay."

Hắn cầm củ cải, xoay người rời khỏi nhà đi ra đầu làng.

Đỗ Vãn Xuân thấy mọi chuyện đã được thu xếp, bắt đầu dọn củ cải, chọn ra những củ tốt để vào một cái thúng bên cạnh, chuẩn bị rửa sạch bùn đất.

Nàng nhặt nhặt, tay vô tình chạm vào một bàn tay khác, cảm giác lạnh lẽo khiến nàng giật mình, vội vàng ngẩng đầu lên nhìn, thì thấy Chu Thụy Uyên.

Chu Thụy Uyên đang ngồi trên ghế, cúi người giúp nàng nhặt củ cải, động tác của hắn rất nhanh nhẹn, cong eo khom lưng, động đậy liên tục, còn nhanh hơn cả Đỗ Vãn Xuân.

Mỗi lần hắn cử động, tóc cũng theo đó mà đung đưa, vô tình lướt qua mu bàn tay Đỗ Vãn Xuân.

"Tướng công, huynh..." Đỗ Vãn Xuân giật mình, có chút bất ngờ, mở to mắt nhìn hắn, vẫn luôn nghĩ trượng phu nhà mình tàn tật không thể cử động được, không ngờ lưng lại khỏe như vậy.

Chu Thụy Uyên thấy nàng cứ nhìn mình, ngẩng đầu lên nhìn nàng nói: "Nàng đừng căng thẳng, tuy ta không thể đi lại, nhưng vẫn có thể làm chút việc đồng áng."

Đôi mắt sâu thẳm của hắn hơi nâng lên, mắt hai mí rõ ràng, hàng mi dài, giống như nam tử trong tranh, từng đường nét tinh tế không thể chê vào đâu được.

Đỗ Vãn Xuân ở rất gần hắn, gần như có thể nhìn rõ hàng mi của hắn, thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của hắn phả vào mặt mình, tim nàng bỗng đập thình thịch.

Nàng vội vàng cúi đầu, tay chân luống cuống nhặt củ cải, nói: "Đa tạ tướng công."

Chu Thụy Uyên nhìn đôi tay nhỏ bé luống cuống của nàng, khóe mắt tràn đầy ý cười ôn hòa.

Hai người không nói thêm gì nữa, lặng lẽ làm việc, chỉ là củ cải càng lúc càng ít, hai người càng lúc càng gần nhau.

Ngoài trời gió xuân l*иg lộng, thổi tới một sợi liễu rủ, đưa đến một cánh hoa đào.

Một lọn tóc mai của Chu Thụy Uyên theo làn gió xuân nhẹ nhàng lướt qua má Đỗ Vãn Xuân.

Hương hoa lê thoang thoảng lướt qua bên tai nàng, thật gần, gần đến nỗi khiến nàng có cảm giác như được ôm vào lòng.

Trong cảm giác này, Đỗ Vãn Xuân cảm nhận được hơi thở ấm áp và mạnh mẽ từ hắn, hơi thở đó khiến nàng an tâm một cách khó tả.

Chu đại nương ở đằng xa, để không làm phiền họ, đã đứng dậy đi ra sân sau.