Chương 2: Sinh tiểu oa nhi

Sau này phu quân nghiêm túc tinh tế chiếu cố Nguyệt Đức, sợ nàng bị va chạm, hận không thể đi đâu cũng ôm nàng đi theo.

Khi rảnh rỗi, phu quân đặc biệt quý trọng khoảng thời gian ở cùng Nguyệt Đức.

Hắn ôm Nguyệt Đức, đem mặt dán lên sợi tóc mềm mại, hít ngửi lấy mùi hương thơm ngát trên người nàng.

Hàng mi dài của phu quân run rẩy, lại hỏi lần nữa. “ Sau này Nguyệt Nguyệt sẽ bỏ phu quân mà đi sao?”

Nguyệt Đức lại lần nữa trả lời, câu trả lời đã nói vô số lần, “Nguyệt Nguyệt vĩnh viễn không bỏ phu quân mà đi.”

Ánh mắt phu quân sáng trong như suối, nhìn chăm chú Nguyệt Đức, “Được, lời Nguyệt Nguyệt nói. Phu quân đều tin.”

Phu quân thật sự rất kỳ quái nha……

Sau khi Nguyệt Đức khôi phục sức sống, liền không ngồi yên được, cầu xin một lúc lâu phu quân mới nguyện ý mang Nguyệt Đức đi ra ngoài đi một chút.

Phu quân xác định rõ phạm vi hoạt động của Nguyệt Đức, ngày thường không thể ung dung thoải mái ra thôn, sau đó chỉ rõ ranh giới là núi Tụ Lâm.

Lần đầu tiên nghiêm khắc báo cho nàng không thể chạy ra khỏi phạm vi này.

Nguyệt Đức thật thà gật gật đầu. Chỉ cần cho phép nàng ra ngoài, tất cả đều dễ nói.

Nguyệt Đức đi theo phu quân một vòng mới biết được mình đang ở trong một thôn thưa thớt người —— Đồng Nguyên Thôn.

Người thôn này đều đến từ địa phương khác, lưu dân dần dần hội tụ đến đây, hình thành một cái thôn, hỏi cái gì họ cũng nói, nhưng đều giải thích như nhau.

Thôn tương đối ngăn cách khép kín, đều là nông dân trồng trọt. Tốp năm tốp ba cùng phu quân chào hỏi.

Nguyệt Đức đi bên cạnh nhìn phu quân, diện mạo của hắn tuấn dật, thanh nhã ôn hòa, một chút cũng không giống nông dân trồng trột khác ở trong thôn.

Nguyệt Đức đem nghi vấn nói cho phu quân.

Phu quân cười nói bọn họ bỏ trốn để thành thân, phải lẩn trốn cẩn thận không thể tùy tiện đi ra ngoài, chờ sinh tiểu oa nhi xong, bọn họ lại trở về cầu xin cha mẹ thành toàn.

Ánh mắt Phu quân ôn nhu nhìn chằm chằm Nguyệt Đức, lại hiện lên vài tia tối nghĩa.

Hắn dùng tay vỗ về gương mặt xinh đẹp của Nguyệt Đức, “Nguyệt Nguyệt có muốn cùng phu quân sinh tiểu oa nhi không?”

Vừa nói đến cái này, Nguyệt Đức bất an không rõ, trái lương tâm rầu rĩ trả lời: “Ừm……”

“Ừm?” Ý cười Phu quân hơi cương, đem Nguyệt Đức lại ôm vào trong ngực, ôn nhu nói “Nguyệt Nguyệt thật sự đáp ứng phu quân được không?”

Không biết là do mình bị thương, phu quân hắn luôn thực dính lấy nàng, cũng thực sự khẩn trương lo lắng. Chưa bao giờ cách nàng xa hơn nửa bước.

Nguyệt Đức ngước mắt nhìn khuôn mặt phu quân tràn đầy nhu tình, trong lòng áy náy khó nhịn, vì thế gật đầu thật mạnh một cái, “Được!”

Phu quân nhận được câu trả lời, cao hứng cười rộ. Đem Nguyệt Đức ngăn ở trong lòng ngực, giống như muốn ôm nàng thâm nhập vào sâu trong người mình.

Nguyệt Đức càng áy náy……

Nguyệt Đức không quen với ôm ấp của phu quân, không quen được phu quân săn sóc, càng không quen ánh mắt liếc mắt đưa tình ấy, những điều đó đều làm Nguyệt Đức đều thật sự không quen.

Vì cái gì? Bọn họ không phải yêu nhau rồi thành thân sao……