Chương 16: Nói chuyện

Edit: Mây

- ---------

Phản ứng đầu tiên của Giang Tuần là lại bị người bắt chuyện rồi. Ngay lúc đang định đi vòng qua, cánh tay anh đột nhiên bị siết chặt. Người đàn ông này thế mà giữ lại giữ anh lại.

"Anh có bị——"

Giọng nói của Giang Tuần chợt ngừng bặt. Người trước mặt mặc quần áo đen, đội mũ lưỡi trai trắng và đeo khẩu trang đen, dưới vành mũ lộ ra đôi mắt dài hẹp mà sâu thẳm. Ngoài Diệp Đinh ra thì còn ai?

Người này điên rồi sao, trong quán bar nhiều người như vậy, hắn không sợ bị người hâm mộ nhận ra rồi ngày mai trở thành tiêu đề giải trí à?

"Cậu đến đây làm gì?"

Diệp Đinh vẫn giữ chặt cánh tay anh, thái độ hung hăng hệt như đến bắt gian người chồng nɠɵạı ŧìиɧ.

Giang Tuần tạm thời không để ý đến sự xấu hổ của mình, vội vã hạ giọng lo lắng hỏi: "Cậu đến đây làm gì? Cậu điên rồi à, không sợ bị nhận ra sao?"

Diệp Đinh hừ lạnh một tiếng, nắm lấy cánh tay anh kéo ra ngoài. Phía sau quán bar có một con hẻm vắng, đèn đường đã hỏng, Diệp Đinh kéo Giang Tuần đến dưới một bóng cây, khuôn mặt tuấn tú của hắn đặc biệt u ám.

"Cậu biết đây là chỗ nào không mà dám đến một mình?"

"Không phải chỉ là gay bar thôi à?". Giang Tuần cụp mắt nhìn bóng dáng hai người chồng lên nhau trên mặt đất, "Có phải cậu... không thể tiếp nhận điều này không?"

L*иg ngực Diệp Đinh phập phồng, "Ai nói tôi không tiếp nhận nổi. Chỉ là trong giới này rất loạn, đặc biệt là quán bar. Cậu lại chưa đến những chỗ này bao giờ, lỡ như bị người hạ thuốc..."

"Tôi còn chưa ngốc nghếch đến mức vậy." Giang Tuần đột nhiên nghĩ tới cái gì, ngước mắt nhìn hắn.

"Sao cậu tìm được đến đây?"

Trong mắt Diệp Đinh hiện lên một tia bực bội.

"Là Thẩm Đan Thù... Cô ấy với bạn ở phòng riêng tầng hai thì nhìn thấy cậu, sợ cậu xảy ra chuyện gì nên nói cho tôi."

Hóa ra là vậy.

Trên trán và cổ Diệp Đinh có một lớp mồ hôi mỏng, có lẽ hắn đã vội vã chạy tới đây. Chuyện đêm qua còn chưa giải quyết, hôm nay Diệp Đinh lại thấy anh vào gay bar, thật là...

"Cậu cũng thấy rồi đấy, tôi không sao, chỉ vào đấy ngồi thôi. Muộn lắm rồi, cậu nhanh về đi."

Nghe được lời Giang Tuần nói, sắc mặt Giang Tuần cũng không tốt hơn chút nào.

"Tôi lái xe tới đây, để tôi đưa cậu về."

"Không cần đâu, tôi tự bắt xe được." Giang Tuần xoay người muốn đi thì cánh tay bị người đàn ông giữ chặt lấy. Diệp Đinh nhìn anh chằm chằm, giọng nói đặc biệt cứng nhắc.

"Giang Tuần, chuyện đêm qua, chúng ta nói chuyện đi."

Trong chiếc Mercedes đen dưới bóng cây long não.

Giang Tuần ngồi trong xe, nhìn bóng cây ngoài cửa sổ, cảm giác trong bụng có hơi nôn nao. Khi Diệp Đình cũng mở cửa bước vào, cảm giác kỳ lạ càng thêm mãnh liệt.

Đôi môi khô khốc của anh cử động, Giang Tuần khàn giọng nói: "Đêm qua chúng ta đều uống say. Những chuyện đã xảy ra... đều là ngoài ý muốn, cứ xem như không có chuyện gì xảy ra, được không?"

Diệp Đinh nheo mắt, nhìn anh một lúc, "Cho nên, ý cậu là, chúng ta vẫn giống như trước đây?"

Không khí dường như ngưng tụ thành lớp băng vô hình, Giang Tuần cảm thấy mỗi lời mình nói đều vô cùng khó khăn.

"Đúng vậy."

Diệp Đinh cười nhạt, trong mắt mang theo vẻ tự giễu. Hắn sớm đã đoán được kết quả này rồi, không phải sao? Duy trì hiện trạng, thế nào cũng tốt hơn việc sau này trở thành người dưng đúng không?

Nếu đây là điều Giang Tuần muốn, Diệp Đinh sẽ không làm khó anh.

"Được, cứ vậy đi."

Kìm nén nỗi buồn và mất mát trong lòng, Diệp Đinh nhếch khóe miệng, nổ máy. Không khí im lặng trong xe kéo dài, cả hai đều không trao đổi với nhau một lời nào cho đến khi đến dưới khu dân cư nơi Giang Tuần sống.

"Làm phiền cậu rồi, lái xe về cẩn thận." Trước khi xuống xe, Giang Tuần thấp giọng nói.

Diệp Đinh nén lửa giận trong lòng, trầm giọng nói: "Bây giờ cậu cần khách sáo với tôi vậy à?"

Giang Tuần ngơ ngác. Bản thân anh cũng không ý thức được, lời của anh ban nãy xa cách đến nhường nào.

"Xin lỗi."

"Cậu không có lỗi với ai hết. Về sớm nghỉ ngơi đi." Diệp Đinh mím môi, bẻ lái quay đầu xe.

Giang Tuần nhìn theo chiếc xe biến mất trong bóng đêm, thật lâu vẫn không thu lại ánh mắt.

Vốn dĩ anh cho rằng xem chuyện đêm qua như một tai nạn, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra mới là giải pháp tốt nhất. Nhưng lời vừa nói ra, anh lại không hề cảm thấy nhẹ nhõm, trái lại cảm xúc trong l*иg ngực càng thêm nặng nề.

Đúng vậy, cho dù anh không muốn thừa nhận đến mấy, chuyện xảy ra cũng đã xảy ra rồi. Anh không có cách nào xóa bỏ ký ức đêm ấy khỏi đầu mình. Những ngón tay mạnh mẽ của Diệp Đinh, đôi môi mềm mại, dấu vết trên người anh, nụ hôn nóng bỏng...

Dù chỉ cần nhớ lại, cũng khiến thân thể anh run lên.

Mang theo cảm giác chán ghét bản thân mãnh liệt, Giang Tuần về đến chỗ ở của mình. Những ngày sau đó, anh chuyên tâm vào công việc, không dám để bản thân bị phân tâm suy nghĩ bất cứ điều gì. Cuối tháng, anh xin nghỉ phép hai ngày, đến thành phố B tham gia Đại hội Tác giả.

Lúc đến khách sạn do ban tổ chức sắp đạt đã là chiều tối, phải đăng ký ở quầy lễ tân mới lấy được thẻ phòng. Giang Tuần xách vali vừa đi đến quầy lễ tân thì nghe thấy tiếng huyên náo sau lưng.

"Mộ Sắc đại đại, có thể ký tên cho em không?"

"Mộ Sắc, mẹ yêu con!"

Đứng ở trung tâm đám đông là đại thần thể loại kỳ ảo mới xuất hiện hai năm gần đây của Đỉnh Điểm. Giang Tuần từng nghe danh cậu ta nhưng chưa từng gặp người thật. Anh không nhịn được mà nhìn qua.

Một thanh niên tầm hai mươi tuổi với mái tóc xoăn màu nâu vàng đứng giữa đám đông, trên tay cầm đang bút ký. Khóe môi cậu nở nụ cười, tựa như đã quen với những cảnh tượng này từ lâu.

Giang Tuần nhìn cảnh này có chút hâm mộ, khi nào anh mới được độc giả đuổi theo xin chữ ký đây?

Đăng ký xong, Giang Tuần nhận thẻ phòng và một tờ lịch trình. Phòng anh nằm ở tầng 18, là một phòng đôi kiểu phong cách Trung Quốc có ban công cực rộng bên ngoài.

Khi anh đang treo quần áo vào tủ thì phía sau vang lên tiếng mở cửa.

Có lẽ là bạn cùng phòng anh đến rồi, cũng không biết anh sẽ ở với tác giả nào.

Mang theo tâm trạng thấp thỏm, Giang Tuần nhìn về phía cửa.

Mái tóc xoăn màu nâu vàng xuất hiện trong tầm mắt, khuôn mặt thanh niên trắng trẻo, đôi mắt đen láy nhìn anh sững sờ.

"Anh chính là... Giang Biên Thủy Tích?"

Trong lòng Giang Tuần kinh ngạc. Một người nhạt nhòa như anh, thế mà lại được ở cùng phòng với Đại Thần.

Cốc cốc, cửa phòng bị gõ, một cô nàng trợ lý ló đầu vào.

"Mộ Sắc đại đại, khách sạn đã sắp xếp lại cho anh một phòng đơn giường lớn, anh muốn chuyển qua bây giờ không?"

Châu Mộ cứng đờ, ngượng ngùng ho vài tiếng, "Không cần, tôi ở đây cũng được."

Trước đây cậu nghe biên tập nói cậu ở cùng phòng với một tác giả nhạt nhòa, còn là một ông chú ba mươi tuổi. Hình ảnh một otaku trung niên luộm thuộm, hói đầu và mập mạp ngay lập tức hiện lên trong đầu cậu. Ai ngờ được Biên Giang Thủy Tích người thật đẹp trai như vậy!

Hoàn toàn không giống với tưởng tượng của cậu.

"Á, Mộ Sắc đại đại, lúc trước không phải anh nói..."

Nhận thấy ánh mắt Giang Tuần liếc qua, Châu Mộ vội vàng ngắt lời trợ lý: "Tôi không nói đâu nhé, cô đi mà ngủ phòng giường lớn."

Nói xong liền đóng cửa lại.

Giang Tuần lặng lẽ thu lại ánh mắt nhìn về phía cửa.

Anh hiểu rồi, lúc đầu Mộ Sắc không muốn ở cùng phòng với anh, bây giờ không biết sao lại thay đổi ý kiến rồi.

Xuất phát từ phép lịch sự, anh chủ động tiến lên phía trước, đưa tay về phía Mộ Sắc "Xin chào, tôi là Giang Tuần."

Thanh niên tóc nâu vàng xoăn không tự nhiên xoa đầu, nắm lấy tay anh.

"Em là Châu Mộ, Mộ trong Mộ Sắc."

Giang Tuần mỉm cười, "Thật ra lúc nãy tôi có gặp cậu ở sảnh, cậu rất nổi tiếng."

Châu Mộ cười ngại ngùng, "Em là do may mắn. Viết mảng đề tài đang hot, cộng thêm mặt mũi trông cũng được nên mới hút fan."

Hai người đều là tác giả mạng nên có rất nhiều chủ đề chung để nói chuyện. Khác với Giang Tuần, Mộ Sắc là một tác giả toàn thời gian. Ngoài thời gian viết truyện, cậu còn tham gia vào phim chuyển thể từ bản quyền mình bán, phần lớn thời gian trong năm đều ở trong đoàn phim.

"Thật ra Đại hội Tác giả chán lắm. Năm nào cũng từng ấy người, rời núi đến ăn cơm, em nhìn chán rồi. Nhưng nghe ban tổ chức nói năm nay có điều bất ngờ."

Động tác uống nước của Giang Tuần dừng lại, tò mò hỏi, "Bất ngờ gì?"

"Có lẽ mời ngôi sao nổi tiếng nào đấy, bình thường đều là chiêu trò này."

Châu Mộ dường như ở đoàn phim đã nhìn quen ngôi sao nổi tiếng nên cũng không hứng thú lắm.

"Không nói cái này nữa. Chúng ta đi ăn tối đi, gần đây có quán mì tương đen cũng được."

Hai người cùng ăn bữa tối rồi đi dạo quanh công viên gần khách sạn. Weibo Châu Mộ có hơn năm triệu người hâm mộ, trên đường thỉnh thoảng có bị người nhận ra, tìm cậu ký tên.

Trên miệng thì nói phiền nhưng thực tế mang theo hai cái bút ký. Đợi khi về đến khách sạn, cậu đã ký tên đến đau cả tay.

"Trưa mai trước khi vào phải đi thảm đỏ, anh chuẩn bị lễ phục chưa?"

Giang Tuần cất đặc sản vừa mua vào vali, quay đầu nhìn cậu khó hiểu.

"Còn phải chuẩn bị lễ phục à? Tôi không thấy yêu cầu trang phục trên thư mời."

"Trên thư mời không nói nhưng đây đều là quy tắc ngầm." Châu Mộ nhìn anh với vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành, "Vậy anh mang đồ gì đến, không phải toàn là áo phông quần đùi đấy chứ?"

Giang Tuần chột dạ nói: "Cũng có quần dài."

"Lần này Đỉnh Điểm chịu chi lắm, ngày mai sẽ có không ít phóng viên đâu, đồ anh bình thường mặc chắc chắn không được."

Bị cậu nói như vậy, Giang Tuần cũng hơi lo sợ, "Hay là, giờ tôi đi mua một bộ?"

"Muộn như vậy rồi, trung tâm thương mại sắp đóng cửa rồi."

Châu Mộ đánh giá dáng người anh từ trên xuống dưới, tự tin nói: "Anh không cần lo, giao cho trợ lý em là được."

Châu Mộ gửi số đo Giang Tuần cho trợ lý.

Sáng hôm sau, hai người vừa tỉnh giấc, một cô gái nhỏ đã mang bộ vest đen mới tinh đến.

"Anh Giang, anh mặc bộ này đẹp trai quá!"

Trợ lí ngắm nhìn Giang Tuần trong chiếc kính toàn thân, không ngừng khen ngợi nói.

Trước đây cô luôn cảm thấy Mộ Sắc đại đại nhà mình là tác giả mạng có giá trị nhan sắc cao nhất rồi, đến giờ mới biết núi cao còn có núi cao hơn. Chỉ nói đôi chân dài nghịch thiên này, Mộ Sắc đại đại nhà cô có đuổi ngựa chạy theo cũng không kịp.

Chả trách cậu ấy không chịu đổi phòng!

Giang Tuần nhìn trong gương, có chút không thích ứng được.

Người đàn ông trong gương mặc một bộ vest đen tuyền, trên cổ cài một chiếc khuy cài màu ngọc lam, viền chỉ bạc làm nổi bật những hoa văn chìm. Bộ vest hết mực quý phái này mặc trên người khiến anh trông đặc biệt khôi ngô cao ráo.

"Mắt nhìn em không tồi đúng không."

Châu Mộ tự hào cười. Cậu mặc một bộ vest trắng tinh, trên cổ áo có thêu họa tiết hoa hồng, kiểu tóc được xử lý tinh tế.

"Lát nữa chúng ta chắc chắn sẽ hạ gục tất cả mọi người trên thảm đỏ!"

Giang Tuần chắc chắn không tự tin được như Châu Mộ, khi tiến vào hội trường chính thức, anh căng thẳng đến mức trái tim gần như nhảy ra khỏi l*иg ngực.

Trên thảm đỏ, những tác giả được mời lần lượt tiến vào, đi đến cuối cùng thì ký tên vào bảng triển lãm. Các bên truyền thông cũng đặt sẵn máy ảnh không ngừng chụp những tác giả có nhan sắc cao.

Giang Tuần hít thở sâu, đi theo Châu Mộ tiến vào thảm đỏ.

Ban tổ chức có phát sóng trực tiếp, từ khi thảm đỏ bắt đầu đã có không ít người hâm mộ vào xem, đều là độc giả của các đại thần.

Khi khuôn mặt Giang Tuần xuất hiện trên màn hình livestream, tốc độ chạy chữ của bình luận trên màn hình bắt đầu trở nên nhanh hơn.

Cả fan và anti đều nhanh chóng bơi vào.

Mộ Đại! Em yêu anh cực áaaaaa!

Không biết thì hỏi, người này dựa vào mặt bán sách à?

Á á á Mộ Đại mặc vest trắng đỉnh quá rồi, đẹp trai quá!

Em bé ngoan đáng yêu quá!! Dáng người siêu tốt!

Hờ hờ, dáng người 50/50 cũng tâng bốc cho được, mấy người đến khoa mắt khám đi.

...

Lúc này, ống kính đột nhiên dịch chuyển, người đàn ông mặc vest đen bên cạnh lọt vào ống kính.

Bình luận trên màn hình lập tức sôi trào:

Ai vậy?? Ngôi sao của giới giải trí à?

Chưa gặp bao giờ, chắc không phải tác giả nhỉ? Mẹ nó đẹp trai quá!

Ôi chao, Mộ Đại cũng có ngày bị chèn ép nhan sắc!

Đôi chân dài này, tôi có thể chơi một năm. Ngại ngùng che mặt.

...

Giang Tuần không hề biết lúc này bình luận trên màn hình của buổi phát sóng trực tiếp đã phát điên rồi, đều đang thảo luận về nhan sắc và dáng người anh. Anh đi theo hướng dẫn của nhân viên công tác, ký bút danh của mình lên bảng triển lãm.

Ống kính trực tiếp tốt bụng mà phóng gần lại.

Bình luận trên màn hình nhìn thấy bút danh của anh, lại điên rồi.

Cứu tôi, là tác giả thật à?!

Biên Giang Thủy Tích, tác giả bảo bối mà tôi đào được năm ngoái. Truyện suy luận anh ấy viết siêu hay!

Fan già năm năm không mời mà đến. Hệ liệt tiết khí của Thủy Tích đại đại quả thực rất đỉnh! Đề cử mạnh!

Tôi mà có nhan sắc này thì viết truyện làm gì, vào giới giải trí luôn!

Chỉ có tôi thấy anh ấy đứng với Mộ Đại rất xứng đôi à?

Sao ống kính lại chuyển đi rồi, có thể quay trai đẹp thêm không!

...

Lúc đặt bút ký tên xuống, lòng bàn tay Giang Tuần đã đổ mồ hôi.

Đại khái là Mộ Sắc quá nổi tiếng, rất nhiều ống kính của phóng viên đều hướng về phía họ, ánh đèn flash khiến Giang Tuần hoa cả mắt.

Giây phút ấy, anh đột nhiên nhớ đến Diệp Đinh. Nếu hắn ở trong trường hợp này, chắc chắn sẽ như cá gặp nước, bình tĩnh như thường nhỉ. Dù sao người ấy sinh ra là dành cho ống kính...

"Giang Tuần, chúng ta nên vào sảnh tiệc rồi."

Phía trước truyền đến giọng nói của Châu Mộ.

Lúc này Giang Tuần mới ý thức được, trong dịp trọng đại như vậy, anh lại đang nghĩ tới Diệp Đinh. Trên mặt anh ngại ngùng, nhanh chóng đi theo Châu Mộ.

Lần này có hơn hai trăm tác giả tham dự đại hội, kênh nam chính và kênh nữ chính mỗi bên chiếm một nửa. Vị trí bàn tiệc đã được sắp xếp từ trước, mọi người đều ngồi theo bảng tên của mình.

Giang Tuần và Châu Mộ ở cùng phòng, đương nhiên cũng sẽ ngồi cùng bàn. Hai người vừa ngồi xuống đã có vài tác giả nam đi tới.

Không biết nhìn thấy ai trong đó, sắc mặt Châu Mộ chợt trầm xuống.

"Thương Đại, chỗ ngồi xếp kiểu gì vậy, sao lại xếp anh ngồi cùng Mộ Sắc!"

Thương Đại, lẽ nào là đại thần kỳ ảo luôn chiếm vị trí đầu bảng của Đỉnh Điểm, Thương Ưng?

Nghe giọng điệu người đó, hình như Thương Ưng và Mộ Sắc có khúc mắc gì?

Giang Tuần nổi lên tâm trạng hóng chuyện mà nhìn về phía Thương Ưng.

- ---------

T quay lại rồi đây T.T

Mọi người chuẩn bị Tết thế nào rồi?