Nghe tôi nói vậy, ánh mắt cô ta có chút chột dạ, nhưng cô ta vẫn cố tình hỏi tôi: "Cô nói đây là nhà cô, cô có bằng chứng gì không?"
Tôi giơ tay ra: "Vân tay của tôi có thể mở khóa cửa biệt thự!"
Cô ta bật cười: "Chỉ vậy thôi à? Vậy cô thử đi!"
Nói xong, cô ta bảo người khác đóng cửa lại để tôi mở cửa trước mặt mọi người.
Tôi cảm thấy có điều không ổn, nhưng vẫn thử, không ngờ thử hai lần đều hiện thị mở khóa thất bại. Nhưng khi cô ta đặt tay lên, cửa lập tức mở ra.
Mẹ Hoắc Đống Lương đắc ý: "Ai mới là nữ chủ nhân ở đây, không cần tôi nói nữa chứ? Nếu cô biết điều thì mau rời đi, đừng trách tôi không khách sáo!"
Phía sau, các phụ huynh khác cũng xì xào bàn tán.
"Sao mẹ Đường Tư Điềm lại trơ trẽn như vậy?"
"Lúc thì giả làm chủ xe sang, lúc thì giả làm chủ biệt thự, không biết định làm gì nữa!"
"Tôi thấy chắc cô ta có vấn đề về tâm thần, hay là báo cảnh sát đi?"
Tôi lập tức nói: "Tôi đồng ý gọi cảnh sát, tôi không tin có người có thể chiếm đoạt nhà của tôi, còn đuổi chủ nhân là tôi đây ra ngoài!" Nói xong tôi chuẩn bị gọi điện báo cảnh sát.
Đúng lúc này, một cậu bé chạy ra nắm tay con gái tôi: [Điềm Điềm, cậu đến rồi à? Mau vào chơi với tớ!]
Điềm Điềm vội vàng lùi lại, có vẻ không muốn để ý đến cậu ta. Không ngờ cậu bé rất ngang ngược, một tay nắm chặt tay Điềm Điềm, định kéo con bé vào trong.
Mẹ Hoắc Đống Lương nhíu mày: "Con yêu, đừng chơi với nó!"
Hóa ra cậu bé chính là Hoắc Đống Lương. Cậu ta hét lớn với mẹ mình: "Không cần mẹ quản, con thích chơi với cậu ấy!"
Điềm Điềm sắp khóc ra tới nơi rồi, tìm tôi cầu cứu: "Mẹ ơi..."
Tôi vội vàng cứu Điềm Điềm khỏi tay cậu ta: "Bạn nhỏ, đừng kéo Điềm Điềm mạnh như vậy, bạn ấy không thích thế đâu!"
Nhưng Hoắc Đống Lương lại nổi giận đùng đùng, lao về phía tôi: "Tôi không quan tâm cậu ấy có thích hay không, thiếu gia đây muốn cậu ấy chơi cùng, cậu ấy phải ngoan ngoãn chơi cùng!"
Tôi không kịp đề phòng bị cậu ta đâm ngã.
Điềm Điềm cũng ngã theo.
Tôi vừa định đỡ con gái dậy, Hoắc Đống Lương đã túm lấy váy của con bé, trực tiếp xé rách chiếc váy voan.
Điềm Điềm không nhịn được nữa, òa khóc thành tiếng.
Cơn giận của tôi bùng lên, tôi đẩy mạnh cậu bé ra: "Đi chỗ khác!"
Cậu ta bị tôi đẩy một cái, không ngã nhưng lại ngồi phịch xuống đất bắt đầu khóc ầm lên. Mẹ cậu ta như thể bị dẫm phải đuôi, nhảy dựng lên: "Cô dám đánh con trai tôi à? Cô biết nó là ai không? Nó là cậu ấm nhà họ Hoắc đấy!" Nói xong thì lao về phía tôi, định đánh tôi.
Tôi sợ cô ta làm tổn thương con gái, vội vàng bế con lên né ra sau: "Đừng có mà phát khùng, tôi không đánh nó, là nó làm con gái tôi sợ!"
Cô ta không thèm để ý: "Cô đẩy con trai tôi, tôi sẽ không bỏ qua đâu! Trừ phi cô quỳ xuống xin lỗi con trai tôi ngay bây giờ!"