Chương 2

Tôi đang định tiếp tục lấy bằng chứng vạch trần cô ta, đúng lúc đó có điện thoại gọi đến, công ty có việc gấp cần họp video.

Tôi cũng lười tranh cãi với loại người thiểu năng này.

Đợi họp xong, trong nhóm đã không còn ai lên tiếng. Tôi cũng không muốn vì chuyện nhỏ nhặt mà tiếp tục gây xích mích. Dù sao con gái vẫn đang học ở trường mầm non, không cần thiết phải cãi nhau với phụ huynh làm gì.

Chờ có cơ hội sẽ nhắc nhở riêng cô ta là được.

Đúng dịp cuối tuần, cả nhà chúng tôi định đến biệt thự ở núi Vân Vụ để nghỉ dưỡng. Anh chồng nhà tôi có việc đột xuất, bảo tôi và con gái đi trước.

Khi chúng tôi đến nơi, thấy trước cửa đỗ đầy xe, trong biệt thự cũng ồn ào náo nhiệt. Tôi cứ tưởng mình đi nhầm chỗ, kiểm tra kỹ số nhà mấy lần mới định bước vào, nhưng bị một ông già đứng ở cửa chặn lại: "Xin xuất trình thiệp mời."

Tôi nhíu mày: "Thiệp mời gì? Ông là ai?"

Thấy tôi không có thiệp mời, thái độ của ông ta lập tức trở nên tệ hại: "Không có thiệp mời thì không được vào, mau đi mau đi!" Vừa nói vừa xô đẩy tôi.

Tôi tức giận, lớn tiếng hỏi: "Ông rốt cuộc là ai? Đây là nhà tôi, các người đang làm gì ở đây?"

Giọng của tôi thu hút sự chú ý của những người trong nhà. Mẹ Hoắc Đống Lương lập tức được gọi ra, cô ta biết tôi là mẹ của Đường Tư Điềm từ những phụ huynh khác, tức khắc lộ ra nụ cười khinh miệt: "Sao cô lại đến đây? Tôi có mời cô đâu?"

Tôi nhíu mày, hỏi: "Cô tổ chức tiệc sinh nhật cho con trai cô ở đây à?"

Cô ta khoanh tay trước ngực, đáp lại với vẻ cao ngạo: "Đúng vậy, biệt thự nhà tôi, ghen tị à?"

Tôi bị chọc cười, hỏi: "Nhà cô? Cô chắc chứ?"

Cô ta đảo mắt, hỏi ngược lại tôi: "Đừng nói cô lại muốn bảo đây là nhà cô nhé? Chắc chắn là có bệnh gì rồi! Ông Mã, đuổi cặp mẹ con điên khùng này ra ngoài đi!"

Ông ta lập tức cầm cây gậy bên cạnh lên định đuổi người.

Tôi quát lớn: "Khoan đã!"

Có lẽ khi tôi nổi giận, khí thế có phần đáng sợ, ông ta sợ hãi lùi lại hai bước.

Mẹ Hoắc Đống Lương nhíu mày, bực bội hỏi: "Mẹ Đường Tư Điềm, cô nhất định phải mất mặt trước mặt con gái cô sao? Tôi chưa từng thấy ai như cô, để được tham dự tiệc sinh nhật xa hoa nhà tôi, mặt mũi cũng không cần nữa à?"

Lúc này các phụ huynh khác cũng lũ lượt kéo đến, bọn họ xúm lại hỏi chuyện gì đang xảy ra. Mẹ Hoắc Đống Lương như một diễn viên trời sinh, khoa tay múa chân một cách thái quá: "Mọi người hãy phân xử giúp tôi, tôi không mời cặp mẹ con này, vậy mà bọn họ lại tự ý chạy đến. Đã vậy tôi không chấp nhặt chuyện cũ, cho họ vào chơi, nhưng người phụ nữ này quá trơ trẽn, còn nói biệt thự này là nhà cô ta. Tôi thật sự tức chết mất!"

Những người khác đều kinh ngạc nhìn tôi, cô giáo Giai Giai là người đầu tiên xông lên: "Mẹ Đường Tư Điềm, hôm đó mấy lời ôi khuyên chị, chị không nghe lọt được một câu nào à? Còn dẫn con đến đây để cho mất mặt nữa, chị không thấy mình tệ hại lắm sao?"

Mẹ Mã Nặc sợ thua kém người khác: "Đúng vậy, hôm qua đã mất mặt như thế, hôm nay còn mặt mũi nào đến đây ăn chùa vậy! Có phải chị bị hoang tưởng không? Khuyên chị nên đi bệnh viện khám thần kinh đi!"

Xung quanh vang lên tiếng cười vang.

Con gái Điềm Điềm nhận ra bọn họ không có ý tốt, lập tức đỏ hoe mắt, sợ hãi núp vào người tôi: "Mẹ ơi..."

Tôi đau lòng ôm con vào lòng, trong lòng đã nổi giận đùng đùng: "Mẹ Hoắc Đống Lương, tôi ra lệnh cho cô lập tức rời khỏi nhà tôi! Nếu không tôi sẽ gọi cảnh sát!"