Chương 23: Ngươi có phải là thần tiên không? (3)

Hoàng đế “tìm” được Bản Lam Căn, lại tới mép giường. Hắn ngồi ở bên người Chu Tốn, hai tay bắt lấy bờ vai của y, nghiêm túc nói với y: "Ta vừa rồi còn chưa nói hết lời."

Ánh mắt hắn chuyên chú dưới ánh trăng lấp lánh phát ra ánh sáng. Chu Tốn gật gật đầu: "Ta đang nghe."

Hoàng đế nghe vậy rất vừa lòng.

"Kỳ thật.......” Hoàng để đè thấp thanh âm, "Ngươi không phải người phàm, ta cũng không phải người phàm."

Hoàng đế thật sự không phải phàm nhân?

Chu Tốn nghe vậy cư nhiên không có khϊếp sợ, y nói: “Ta biết, ngươi là long truyền nhân."

Hoàng đế nghe vậy thật cao hứng: "Đúng vậy! Ta là long truyền nhân! Ta còn là con cháu của Viêm Hoàng!"

Hoàng Đế là con cháu của…

…Viêm Đế?

Chu Tốn ngẩn ra, qua hồi lâu y mới nói: "Vậy ngươi đến đây để làm gì?"

Hoàng đế nhìn y, thanh thanh giọng nói.

“Muốn bay lên trời vai sóng vai với thái dương — — thế giới đang chờ ta đến thay đổi — —”

“Khi quên thâm tâm cũng không buông bỏ — — say tỉnh giao thoa — — thanh xuân đại khái giống như ngươi nói vậy— —”

“Thế giới tràn ngập hoa rốt cuộc ở nơi nào — —”

Chu Tốn..............

Hoàng đế gào hát.

Chu Tốn:.............

"Giông bão mới đã xuất hiện -- sao có thể trì trệ không tiến –

Xuyên qua thời không -- đem hết toàn lực -- ta sẽ đến bên cạnh ngươi --" Hoàng đế lại gào bài hát thứ hai, "Kể khi có chết ta vẫn yêu -- nếu không thì sao thống khoái—-

Chu Tốn........

"Có lỗi với ngươi, ta trước kia có lỗi với ngươi!" Hoàng đế còn đang gào, "Ta về sau nhất định sẽ đối với ngươi tốt gấp bội lần!"

Thanh âm bọn họ trong phòng hình như đã kinh động đến thái giám bên ngoài sân. Chu Tốn nghe thấy trong viện mơ hồ truyền đến thanh âm của Tiểu Đặng Tử: "Tiểu Lý công công, bên trong tiếng gào rú thảm thiết... Hình như là tiếng của Hoàng thượng?”

"Tiểu Lý công công,” bên cạnh tựa hồ là thanh âm của cung nữ, "Tuy nói Hoàng Thượng ra lệnh không được đi vào, nhưng chúng ta..... có cần vào xem chút hay không?"

Bên ngoài trầm mặc hồi lâu, lại truyền đến thanh âm Tiểu Lý Tử trung khí mười phần: "Không cần, Hoàng Thượng chắc là đang rất cao hứng, nên mới ca hát để trợ hứng thôi."

"Nhưng Hoàng Thượng......” Tiểu Đặng Tử lo lắng nói, "Nghe giọng điệu này rất thống khổ a!”

Chu Tốn:......

Còn như vậy nữa thì y ước chừng lại bị coi như thích khách mà bị mang đi tra khảo một hồi.

Y dùng tay che miệng Hoàng đế lại, lòng bàn tay lành lạnh mới vừa đυ.ng tới cái miệng còn đang gào rống khắp nơi kia, đôi môi liền bất động.

Chủ nhân đôi môi chớp chớp mắt, kinh hãi nhìn y.

"Đừng náo loạn." Chu Tốn bất đắc dĩ nói, "Ngày mai còn phải dậy sớm."