Thẩm Chanh đi tới cửa phòng, vẫy tay với Lục Kỷ: "Tạm biệt."
Lục Kỷ nhẹ gật đầu, đi ra ngoài mấy bước, đột nhiên quay đầu lại: "Đừng suy nghĩ nhiều, sớm nghỉ ngơi một chút đi."
Thẩm Chanh vừa định đóng cửa lại, bị Lục Kỷ nói vậy đã giật mình kinh ngạc.
"Thế... anh cũng vậy." Thẩm Chanh lại phất phất tay.
Sáng sớm hôm sau, tổ chương trình gọi các khách mời đến, cho biết hôm nay họ sẽ hẹn hò ở một địa điểm đặc biệt.
Thẩm Chanh đầu vẫn còn là ổ gà trợn trắng mắt.
Chẳng có gì đặc biệt cả, không phải chỉ leo lên một đỉnh núi thôi mà?
Thẩm Chanh vừa đánh răng rửa mặt, vừa nhớ lại trong nguyên tác.
Có vẻ như trong nguyên tác, mối quan hệ giữa nam nữ chính trở nên thăng hoa khi leo núi, dường như họ còn làm lều cắm trại trên núi nữa.
Thẩm Chanh hít một hơi thật sâu, nếu biết mình có thể xuyên sách thì cô đã đọc thuộc lòng từng chữ trong sách thay vì đọc nhanh đến mức quên mất nhiều tình tiết.
Trên núi, nhiệt độ chênh lệch ngày và đêm rất lớn, Thẩm Chanh nhét một chiếc áo khoác dày vào túi, đương nhiên cũng chuẩn bị một ít thuốc cấp cứu đơn giản.
Trong nguyên tác, không biết là nam chính hay nữ chính bị thương trên núi.
Thẩm Chanh quyết định mang nó theo phòng trường hợp khẩn cấp.
Khi mọi người đã chuẩn bị sẵn sàng tụ họp đông đủ ở phòng khách, tổ chương trình tuyên bố điểm hẹn hò của ngày hôm nay.
Quả nhiên, khi nghe tin chuẩn bị qua đêm trên núi, mọi người đều bắt đầu than thở.
Tổ chương trình đã chuẩn bị lều và túi ngủ cho mọi người.
Hôm nay tổ chương trình yêu cầu mọi người bốc thăm để chọn ra những người lập thành một đội, hai quả bóng cùng màu được rút ra sẽ thành một nhóm.
Không còn nghi ngờ gì nữa, Thẩm Thiến ở cùng nhóm với Lê Yến, Lâm Nhạc Nhạc ở cùng nhóm với Trình Chanh, Triệu Hạo ở cùng nhóm với Thẩm Đồng, Diêu Kha ở cùng nhóm với Tạ Giản, mà Thẩm Chanh ở trong một nhóm với Lục Kỷ.
Tất nhiên, dù đoàn thể như vậy nhưng mọi người sẽ luôn nghĩ rằng khi lên núi sẽ có nhiều người giúp đỡ lẫn nhau hơn, trò xổ số này bây giờ không còn tác dụng nhiều nữa.
Thường ngày Lâm Nhạc Nhạc vận động nhiều nhất có lẽ là đi mua sắm ở trung tâm thương mại, chỉ đi vài phút là cô ta lại phàn nàn, nói là chân cô ta bị đau.
Cô ta còn chưa có động thái làm nũng với Lê Yến thì Triệu Hạo đã chạy tới tỏ vẻ quan tâm.
"Nhạc Nhạc, cô ổn không? Có muốn tôi cõng cô không?"
"Anh đang làm gì vậy?" Lâm Nhạc Nhạc cau mày: "Tôi không muốn anh cõng tôi, anh đi đi."
Triệu Hạo cũng không khó chịu vì bị ghét bỏ một cách công khai như vậy, anh ta ngoan ngoãn cách Lâm Nhạc Nhạc vài bước nhưng vẫn nhìn cô ta với ánh mắt đầy lo lắng và quan tâm.
Thẩm Chanh ở cách Lâm Nhạc Nhạc không xa, có thể nhìn thấy ánh mắt của Triệu Hạo lộ ra vẻ chua chát.
Triệu Hạo này thật đúng là... có thể uốn được duỗi được nha.
Không biết tổ chương trình làm sao tìm được ngọn núi này, ngay cả đường núi cũng không trải nhựa, nhiều trường hợp khách mời phải băng qua đám cỏ trước mặt để tiến về phía trước.
Cũng may Thẩm Chanh đã trang bị đầy đủ, nếu không cô cảm thấy chỉ có muỗi trên núi thôi cũng đủ để uống hết mấy ml máu của cô rồi.
Thẩm Chanh đi giữa đội ngũ, mới bắt đầu không lâu nên cô cũng không thấy quá mệt.
Cô cúi đầu đi theo những người phía trước, nhưng đột nhiên phát hiện đội đi đằng trước đã dừng lại.
Thẩm Chanh ngẩng đầu lắng nghe một lúc mới nhận ra cả đội đã tới một ngã ba đường.