Chương 30: Chuyện phiền não ấy à, ngày mai rồi nói tiếp nhé!

Trong nguyên tác, khi Thẩm Thiến nhìn thấu Lê Yến thì ý chí lại giảm sút, lúc đó Lê Yến mới chợt nhận ra, bởi vì Thẩm Thiến không muốn nhìn thấy mình nên anh ấy đã đợi Thẩm Thiến cả đêm ở cửa, ngâm mình dưới mưa cả đêm.

Nhân vật nam chính bá đạo trong truyện sau đó cũng thực sự bị ốm vì một cơn mưa, cuối cùng thì Thẩm Thiến cũng mủi lòng.

Cô ấy chạy đến gặp Lê Yến, thấy ngay cả trong mơ anh ấy cũng gọi tên mình, Thẩm Thiến bật khóc khi nghĩ đến những cảm xúc của mình trong quá khứ, cuối cùng cũng lựa chọn tha thứ cho anh ấy.

Nhìn thấy cái kết này, Thẩm Chanh nhìn chằm chằm vào điện thoại di động của mình.

Là bạn thì bạn có ổn không?

Thẩm Chanh thở dài, đây chính là giai đoạn Thẩm Thiến bị Lê Yến thu hút nhất, bất kỳ ai đứng ra khuyên can cô ấy rất có thể sẽ trở thành vật cản trên con đường tình yêu, thậm chí còn khiến cô ấy càng khao khát được ở bên cạnh Lê Yến.

Khó chịu quá đi.

Thẩm Chanh thở dài, vẫn chưa nghĩ ra cách nào để người đẹp thoát khỏi cảnh khốn cùng.

"Cô còn muốn đi bơi không?"

Một bàn tay trắng nõn đưa ra trước mặt Thẩm Chanh, đầu ngón tay có hơi hồng nhạt.

"Được." Thẩm Chanh mỉm cười.

Không để ý đến nữa, chuyện phiền não hãy để lại cho Thẩm Chanh của ngày mai, còn Thẩm Chanh của hiện tại phải đi bơi!

Mặc dù họ đang bơi nhưng cách bờ biển không xa lắm, thứ nhất là vì họ không mang theo thiết bị chuyên nghiệp, thứ hai là cô không phải là người đặc biệt chuyên nghiệp, biển tuy đẹp nhưng cũng rất nguy hiểm.

Cô vẫn bơi song song với bờ biển.

Bơi ở biển hoàn toàn khác với bơi ở bể bơi, khi ngước nhìn ra biển, cô có thể nhìn thấy bờ biển rộng lớn và cảnh sắc thiên nhiên tươi đẹp, hơi thở tự do ùa vào.

Thẩm Chanh nảy ra ý tưởng, cô nghĩ đến buổi tối nên tặng quà gì.

Một lúc sau, Thẩm Chanh nghe được tổ chương trình gọi bọn họ quay về.

Thẩm Chanh dừng lại, bắt đầu tìm kiếm bóng dáng của Lục Kỷ trên mặt biển.

"Đi thôi." Lục Kỷ không để cô tìm lâu, anh đứng dậy, bình tĩnh nhận lấy chiếc túi từ tay Thẩm Chanh: "Để tôi cầm cho."

"Không nặng đâu." Thẩm Chanh xua tay: "Chúng ta đi nhanh thôi, mất công bọn họ phải sốt ruột chờ đợi."

Quả thực rất nhiều người đã đứng chờ trước xe của Lục Kỷ, không phải vì bất cứ điều gì khác mà chỉ vì quần áo và thảm lông dự phòng.

Lục Kỷ không để họ đợi lâu, mở cốp xe ngay khi anh đến nơi.

Anh lấy một bộ quần áo và rời đi, để phần còn lại cho họ tự phân chia cho nhau.

Đây gần như là một nửa danh lam thắng cảnh, cách đó vài trăm mét có một nhà vệ sinh công cộng.

Từ đây lái xe đến nhà chung chỉ mất mười phút, Thẩm Chanh lười thay đồ nên lấy thảm lông lại.

May mắn thay, thảm lông này đủ lớn để quấn quanh toàn bộ cơ thể cô.

Một số nữ khách mời khác đi thay quần áo, một số giống như Thẩm Chanh, quấn thảm lông trở về nhà chung.

Lục Kỷ thấy bọn họ đều lấy hết rồi nên đóng cốp xe lại, mở cửa bước vào.

Trong xe của khách mời không có camera, do đặc điểm của cửa sổ xe của Lục Kỷ nên họ không thể nhìn thấy Lục Kỷ đang làm gì trong xe.

Một lúc sau, Lục kỷ toàn thân khô khốc bước xuống xe.

Lúc này Thẩm Chanh mới phát hiện Lục Kỷ đã lên xe thay quần áo.