Chương 17: Bị mắng thì được, nhưng tôi không kiềm được cơn giận của mình chút nào

Thẩm Chanh đi đến tủ lạnh tìm sủi cảo, nấu xong thì mang về phòng ăn.

Trước khi lên lầu, cô liếc nhìn bàn ăn.

Không biết tại sao Lục Kỷ lại không đến ăn tối, sắc mặt của Thẩm Thiến và Lê Yến đều không tốt, lúc Thẩm Chanh đi ngang qua, Lê Yến nhìn cô với vẻ mặt phức tạp.

Thẩm Chanh lắc lắc người, nhanh chóng trở về phòng.

Người đại diện của Thẩm Chanh vẫn luôn chú ý tới video phát sóng, Thẩm Chanh làm ầm ĩ như vậy, đương nhiên phải tới hỏi thăm.

Tin nhắn lần lượt được gửi đi, Thẩm Chanh chỉ nhìn thôi cũng cảm thấy choáng váng.

Cô ăn xong sủi cảo, sau đó mới gọi điện trả lời của câu hỏi của người đại diện.

Cô nói nhiều đến nỗi miệng gần như khô khốc mới khiến người đại diện cúp máy.

Thẩm Chanh đột nhiên cảm thấy mệt mỏi nên đi tắm cho tỉnh táo.

Lúc cô vừa tắm xong, đang định chơi game thì tổ tiết mục đã gõ cửa phòng mình.

Đã đến lúc ghi lại lời nói của mình rồi.

Nhân viên công tác: "Tại sao cô lại đến chương trình của chúng tôi?"

Thẩm Chanh suy nghĩ một chút, thành thật trả lời: "Vì công việc."

Nhân viên công tác như bị mắc nghẹn, hỏi lại: "Sau khi tham gia ngày hôm nay, ai để lại ấn tượng sâu sắc nhất với cô?"

"Lục Kỷ."

"Tại sao?" Mắt nhân viên sáng lên.

Lục Kỷ là một nhân vật nổi tiếng, ngay lúc nhân viên nghĩ Thẩm Chanh nên ngượng ngùng bày tỏ sự ngưỡng mộ của mình đối với Lục Kỷ, đột nhiên nhìn thấy Thẩm Chanh lạnh lùng thẳng thắn phun ra vài chữ.

"Bởi vì anh ấy đẹp trai."

Nhân viên không chịu bỏ cuộc: "Hết rồi sao?"

Thẩm Chanh xòe tay: "Hết rồi."

Nhân viên lựa chọn nói về chuyện gửi tin nhắn cho ai: "Bây giờ, cô có thể chọn người mình quan tâm và gửi cho anh ấy một tin nhắn để bày tỏ tình cảm của mình."

Thẩm Chanh cầm điện thoại, không vội: "Tôi có thể gửi cho bất cứ ai đúng không?"

"Đúng." Nhân viên trả lời một cách thờ ơ.

Thẩm Chanh lại hỏi: "Tôi có thể gửi cho bất kỳ ai, miễn họ là khách mời tham gia chương trình đúng không?"

Nhân viên càng thờ ơ hơn: "Gửi cho ai cũng được."

Hài lòng, Thẩm Chanh bắt đầu nhắn tin.

Cùng lúc đó, trong phòng của Lục Kỷ.

Lục Kỷ cũng đang được nhân viên công tác hỏi những câu hỏi.

Những câu hỏi được hỏi ở đây rất khác với những câu hỏi của Thẩm Chanh.

"Tại sao anh lại đến tham gia chương trình của chúng tôi?"

Giọng điệu Lục Kỷ rất lạnh lùng: "Trả ơn."

Các nhân viên đã chuẩn bị kỹ càng trước khi phỏng vấn Lục Kỷ, lúc này họ không thờ ơ lấy lệ nữa.

"Vậy trong buổi ghi hình hôm nay, ai khiến anh ấn tượng nhất?"

Lục Kỷ dừng một chút, giọng điệu vẫn lãnh đạm như cũ: "Không có."

"Không có sao?"

Dù nhân viên có hỏi câu hỏi gì, Lục Kỷ đều rất hợp tác nhưng cũng rất bất hợp tác.

Các nhân viên bỏ cuộc, đành nói: "Bây giờ anh có thể gửi những tin nhắn đến người mà anh có cảm tình."

Lục Kỷ cầm di động quay người: "Không gửi được không?"

Các nhân viên muốn nói không, nhưng lại buồn bã phát hiện ra trong quy định không nói rằng là nhất định phải gửi.