Chương 4: 004: Đứa Bé Ngoan Phải Nghe Lời Người Lớn

004: đứa bé ngoan phải nghe lời người lớn

Quản gia là nữ, bà đã lớn tuổi, mà đi theo mẹ của Tịch Dị đã lâu, sau khi mẹ của Tịch Dị mất bà mới đi theo Tịch Dị.

Quản gia bởi vì tuổi đã cao với lại còn đi theo mẹ mình, cho nên Tịch Dị mới để cho bà làm quản gia của mình.

Sau khi nghe thấy giọng nói của Tịch Dị bà mới ngập ngừng mở miệng, “Dị gia… cô gái đó là…”

Bà cũng coi như là nhìn Tịch Dị lớn lên, bây giờ Tịch Dị mang một cô gái về, bà đương nhiên cũng sẽ quan tâm.

Nhưng mà Tịch Dị sau khi nghe bà nói, lại không có ý định giải thích cho bà, mà chỉ lạnh lùng nhìn quản gia.

“Lâm quản gia, nhớ kỹ, bà chỉ là quản gia, chuyện không nên hỏi, thì đừng có nhiều chuyện.”

Tịch Dị sẽ không vì lâm quản gia đã chăm sóc anh từ nhỏ mà có sự đối xử khác biệt.

Bà chăm sóc mình từ nhỏ tới lớn, đó cũng là công việc của bà.

Lấy tiền làm việc, không thể vì thời gian ngắn hay dài, thì có thể quên được nhiệm vụ của mình, hỏi việc của chủ nhân, không phải là việc một quản gia nên làm.

Thấy thái độ hờ hững của Tịch Dị , quản gia cũng không thể nói tiếp, “dạ… dạ, Dị gia.”

Trước đây Tịch Dị cũng không có yêu cầu gì với bà, bà chỉ là quên mất mình là một quản gia mà thôi, làm gì có gan hỏi chuyện của Tịch Dị chứ.

Lâm quản gia bất giác hồi hộp.

“Đi xuống.”

“Dạ…dạ, Dị gia.” lâm quản gia gấp gáp rời đi.

Tịch Dị yên tĩnh xử lý văn kiện trong mail, thì nữ hầu mang Vân Sênh đi thay quần áo đã mang cô trở lại.

Quần áo ướt của Vân Sênh đã được thay đi, trên người cô đang mặc là áo sơ mi của Tịch Dị và quần tây của anh.

Dáng người của Vân Sênh cũng được coi như hoàn mĩ, với dáng cong.

Nhưng mà khi mặc đồ của Tịch Dị , cả cơ thể cô bọc bởi quần áo của anh, che hết đi dáng người của cô.

Từ trên lầu đi xuống, nữ hầu liền rời đi.

Vân Sênh đi tới trước mặt Tịch Dị, vẫy vẫy ống tay áo dài, ngẩng đầu nhìn Tịch Dị , “dài quá.”

Nói xong câu đó lại còn rung đùi nữa, “rộng quá.”

Áo sơ mi với quần tây mặc trên người Vân Sênh, khác với mặc ở trên người của Tịch Dị .

Tịch dị đảo mắt nhìn lên người Vân Sênh .

“Ừ, rộng thật.”

Không nhìn vẫn có thể biết.



Nhìn thấy bộ dạng có phần buồn cười của Vân Sênh , Tịch Dị vẫn không nhịn được cười.

Tiếng cười của Tịch Dị thu hút sự chú ý của người làm, mọi người đều lén lút nhìn về hướng đại sảnh.

Mặc dù Tịch Dị cũng thường hay cười, nhưng về cơ bản đó là nụ cười nhếch mép theo thói quen, chưa bao giờ anh cười to như lúc này.

Rõ ràng là bây giờ Tịch Dị đang thực sự rất vui.

Cười như thế sao lại là buồn được chứ.

Nghe tiếng cười của Tịch Dị , đôi mắt trống rỗng của Vân Sênh bỗng sáng lên, nhưng mà rất nhanh liền biến mất, ngay cả Tịch Dị cũng không có để ý tới.

Vân Sênh nhìn Tịch Dị cười to, trên mặt không có biểu cảm gì, “chú, cười gì thế?”

Ngốc nghếch.

Tịch Dị để máy tính trên đùi lên bàn trà trước mặt, sau đó đứng dậy, lại gần Vân Sênh , cúi đầu, “gọi anh trai”

“Tại sao?”

Từ khi gặp nhau, Tịch Dị anh luôn muốn cô gọi là anh, bây giờ vẫn muốn cô gọi anh, tại sao chứ?

Vân Sênh không hiểu.

Nên gọi là chú mới đúng.

“Năm nay anh 24 tuổi, gọi chú như thế sẽ già lắm, biết không, nhóc con? Tịch Dị búng nhẹ vào trán Vân Sênh .

Vân Sênh dơ tay che cái trán vừa bị Tịch Dị búng.

Đôi mắt cô nhìn thẳng Tịch Dị , sau đó nói, “nhưng mà chú, chúng ta kém nhau 7 tuổi… gọi chú là đúng mà…”

Vân Sênh mới 17, Tịch Dị đã 24 rồi, hai người cách nhau 7 tuổi, cho nên Vân Sênh cảm thấy mình gọi Tịch Dị là chú không sai.

“Hả?’

Tịch Dị nhìn thấy dáng vẻ của Vân Sênh ,cảm thấy cô đã trưởng thành rồi, không ngờ mới có 17 tuổi?

Nhưng mà 17 hay 18 cũng giống nhau cả thôi, đều cách nhau 6,7 tuổi cả.

Cách nhau 6,7 tuổi làm sao có thể gọi bằng chú được, gọi anh mới đúng.

“Bé ngoan phải nghe lời người lớn có biết không?”

Hai ngón tay Tịch Dị kẹp lấy mũi Vân Sênh, nhéo một cái.

Đầu vân Vân Sênh cũng theo tay của Tịch Dị nhéo mũi mình mà lắc theo.

Trên mặt cả có biểu cảm gì, nhưng giọng nói tủi thân cực kì, “đã biết.”

“Gọi anh.”



“Anh…”

“Ngoan quá.”

Tịch Dị bỏ tay đang nhéo mũi Vân Sênh ra, “đi đi, anh đưa em lên phòng nghỉ ngơi, ngày mai đưa em đi mua đồ.”

Tịch Dị tự nhiên nắm tay Vân Sênh .

Vân Sênh cũng bị Tịch Dị kéo lên lầu.

Vừa đi Vân Sênh vừa nói: “nhưng mà anh, mai em phải đi học.”

Vân sênh vẫn đang học cấp 3, ngày sau đương nhiên sẽ muốn tới trường.

Tịch Dị không nói gì,đợi Vân Sênh đi vào phòng bên cạnh phòng mình, anh mới mở miệng.

“Bé con ở trường nào? Mai tan học anh tới đón.”

“Trung học Thanh Bình.”

Tịch Dị hỏi gì, Vân Sênh liền trả lời cái đó.

“Được, nghỉ ngơi sớm đi, mai anh đưa em đi học.”

“Dạ.”

Đợi Tịch Dị rời khỏi phòng, Vân Sênh mới tới giường ngồi.

Giường rất mềm,khi Vân Sênh ngồi xuống, còn lún xuống một chút.

Cái này so với lúc Vân Sênh ngủ ở nhà Ninh gia là khác nhau hoàn toàn.

Ở Ninh gia, mặc dù vân sênh ngủ ở nơi tốt hơn người làm một xíu, nhưng cũng chỉ là tốt hơn phòng của người làm mà thôi, căn phòng của cô ở Ninh gia trừ một chiếc giường với một cái bàn học và một tủ quần áo ra, cũng chẳng có đồ dùng nào khác.

Trong phòng không có nhà tắm, mỗi lần đi tắm đều giống người làm cả, phải tới tầng 1 để tắm.

Bây giờ Tịch Dị chuẩn bị phòng cho cô, đương nhiên sẽ tốt hơn gấp nghìn vạn lần so với ở Ninh gia, mặc dù Vân Sênh không có yêu cầu gì về căn phòng, có chỗ ngủ là tốt rồi, cô không để tâm.

Trong phòng sách.

Sắp xếp phòng cho Vân Sênh xong, Tịch Dị trực tiếp tới thư phòng.

Anh lại nghĩ trước khi mang Vân Sênh về, nhìn thấy bộ dạng Vân Sênh bị mưa ướt hết, bị nhốt ở bên ngoài, ánh mắt Tịch Dị trầm xuống.

Tịch Dị lấy điện thoại ra, gọi cho trợ lí cuộc điện thoại.

“Dị gia, ngài gọi điện tới, thành phố Phong bên đó sảy ra chuyện gì sao?”

Đầu bên kia truyền tới giọng trợ lí của Tịch Dị .

Câu đầu tiên đã hỏi dò có phải chuyện gì đã sảy ra ở thành phố Phong rồi.