Chương 11: Không Biết Xấu Hổ Tịch Dị

Chuyển Ngữ: Đoàn Thái

Miệng Mộc Linh Linh cứ như một khẩu đại bác, bắt đầu bla bla về chuyện của Diệp Kỳ, "Cậu có đủ khả năng thực hiện trách nhiệm người bố người mẹ mà những đứa trẻ bị bỏ rơi cần không? Hả? Cậu... ...?"

Chỉ có điều chưa đợi Mộc Linh Linh kịp nói tiếp, thì Diệp Kỳ trực tiếp ngắt lời.

"Mộc Linh Linh, cậu im ngay cho tôi!!!"

Nếu như không phải làm bạn thân với Mộc Linh Linh một thời gian dài như vậy, Diệp Kỳ thật sự sẽ nghĩ rằng Mộc Linh Linh là cố ý ở trước mặt cả lớp nói ra chuyện của cô.

Tuy là nhà cô rất có tiền, nhưng cái giá chính là, bố cô thường xuyên ra ngoài công tác, không có thời gian rảnh để ở cùng với cô.

Trong biệt thự, cũng chỉ có một mình cô, ở cùng với cô, trừ tiền bố mẹ gửi đến, vẫn là tiền.

Có tiền thì như thế nào, cô chỉ muốn bố mẹ ở bên cạnh cô.

Mộc Linh Linh bị tiếng hét của Diệp Kỳ dọa một trận, cô ta nói đều là sự thật, phản ứng của Diệp Kỳ lại lớn như vậy, cô ta là vì muốn tốt cho cô, khiến Vân Sênh lấy điện thoại ra.

Nóng nảy như vậy, chẳng qua là có chút tiền thôi mà, nếu như cô cũng không có tiền giống như cô ta, còn dám nóng nảy như vậy?

Đối với Diệp Kỳ, Mộc Linh Linh không dám nói gì nữa, nhưng đối với Vân Sênh, cô ta một chút cũng không sợ hãi.

Suy cho cùng Vân Sênh so với cô ta càng đáng thương, bố ruột cũng không cần, chỉ có thể ở nhờ nhà người ta, giáo huấn một người như vậy, cô ta hẳn là chẳng dám nói gì.

Mộc Linh Linh cũng không phí lời nữa, trực tiếp đi đến bên người của Vân Sênh, với tay đến gầm bàn hất tung đồ đạc ra ngoài.

Sách vở rơi khắp nơi, cái túi cũng từ trong gầm bàn rơi xuống đất.

Mộc Linh Linh sau khi nhìn thấy cặp sách rơi xuống đất, trực tiếp cúi xuống nhặt lên, sau đó kéo khóa cặp, tiếp tục lục lọi làm mọi thứ trong cặp rơi hết xuống đất.



"Lạch cạch"

Chiếc điện thoại mà lúc sáng Tịch Dị đưa cho cô rơi ra ngoài.

Giống như điện thoại của Diệp Kỳ, cũng là điện thoại mới nhất của nước ngoài.

Mộc Linh Linh nhanh tay nhanh mắt nhặt chiếc điện thoại từ dưới đất lên, "Còn nói không phải mày, cái điện thoại này là của Kỳ Kỳ! Ở trong cặp của mày, không phải là mày trộm, không lẽ điện thoại mọc chân chạy đến cặp của mày?"

Giọng nói của Mộc Kỳ Kỳ so với người bị mất điện thoại là Diệp Kỳ còn kích động hơn, người không biết còn tưởng là cô ta mất điện thoại.

"Mày thế mà lại trộm à, vừa trộm người vừa trộm điện thoại! Mày cái loại ăn cắp, trường chúng ta sao lại có cái thể loại như mày, tao phải nói với giáo viên, để giáo viên báo cảnh sát bắt mày, loại ăn cắp đồ!"

Mộc Linh Linh càng nói càng kích động, sau khi đưa điện thoại cho Diệp Kỳ, liền xoay lưng rời khỏi phòng học.

Lớp bọn họ không thể cho phép xuất hiện loại ăn cắp.

Ở trường của họ, các lớp được sắp xếp theo thành tích của học sinh, học sinh có thể học ở lớp một, đều thuộc dạng thành tích cực kỳ tốt, mà hiện tại, lớp bọn họ vậy mà xuất hiện một người như Vân Sênh.

Thật là một con sâu làm rầu nồi canh.

Thực ra thì lý do vì sao Mộc Linh Linh kích động như vậy, đại khái chính là bởi vì, lúc mà Vân Sênh chưa chuyển đến học ở đây, cô ta mới là người đứng đầu cả lớp, sau khi Vân Sênh đến, cô ta liền biến thành vạn năm đứng thứ hai.

Thử hỏi, có ai cam tâm mãi đứng phía sau người khác, bị gọi là vạn năm đứng thứ hai không?

Mộc Linh Linh không nghĩ được rằng, cái hành vi dở bẩn của Vân Sênh, là cơ hội để cô ta đuổi cô ra khỏi lớp một.

Vừa cướp người, vừa cướp đồ đạc, đừng nói đuổi ra khỏi lớp một, có lẽ đến cơ hội ở lại trường cũng không có.