Chương 1: 001 Chỉ Là Thứ Mà Ngay Cả Ba Ruột Cũng Không Cần

“Sênh Sênh ngoan, tới nhà chú dì phải ngoan ngoãn nghe lời, chăm chỉ học hành biết chưa?”

“Sênh Sênh, đợi con tốt nghiệp cấp ba xong, baba sẽ tới đón con, chỉ có hai năm thôi, được không?”

“Sênh Sênh của chúng ta là ngoan nhất, hai năm sau baba nhất định tới đón Sênh Sênh.”

Một năm sau.

Thành phố Phong.

Cao trung Thanh Bình.

“Oa, Ninh Dao, là siêu xe đó, cậu xem kìa, trước cổng trường có chiếc siêu xe đậu đó!”

Nữ sinh nắm tay Ninh Dao sau khi nhìn thấy siêu xe thì có chút kích động kéo tay Ninh Dao.

Ninh Dao chỉ nhìn chiếc siêu xe đó một cái, nói với nữ sinh đang nắm cổ tay mình : “thích à? vậy để mình gọi tài xế đưa cậu về nhà.”

Nói xong, Ninh Dao kéo Lâm Dược Đình vào trong siêu xe đó.

Lâm Dược Đình phát ngốc rồi.

Ninh Dao mới lên lớp 10, cho nên những người ở trong trường đều không biết thực ra nhà cô được coi là giàu có, xe sang có là gì, cũng là điều bình thường thôi.

“Ninh Dao, cậu đợi đã, xe này là của người khác đó, chúng ta đang làm gì thế này…” Lâm Dược Đình có chút sốt ruột ngăn Ninh Dao lại.

“Không Sao, đây là xe nhà mình.”

Hả?”

Lâm Dược Đình chưa phản ứng kịp thì một người đàn ông từ trên ghế lái xuống xe, sau đó cúi đầu chào Ninh Dao, còn mở cửa xe cho Ninh Dao, “đại tiểu thư, mời lên xe.”

Trong ánh mắt kinh ngạc của Lâm Dược Đình, Ninh Dao tự nhiên lên xe ngồi, sau đó còn bị Ninh Dao kéo vào xe.

Bởi vì là trong thời gian tan học, nên có rất nhiều học sinh đi từ trong trường ra ngoài, ánh mắt đó gọi là hâm mộ, còn có Lâm Dược Đình, lại còn làm bạn với người có tiền, đúng là số may mắn thật.

Lâm Dược Đình hưng phấn ngồi trên xe xem đồ trang trí trong xe, “Ninh Dao, hoá ra cậu là tiểu thư nhà giàu nha! Chiếc xe này có giá trị hàng triệu đó.”

“Tầm vậy, cũng không đáng là bao.”

“Ôi----”

Lâm Dược Đình hít ngụp khí lạnh khi nghe Ninh Dao nói câu đó.

Hàng triệu đó, người bình thường có kiếm cả đời cũng không được số tiền đó!

“Lái xe đi.”

Ninh Dao ngồi phía sau xe ra lệnh cho tài xế lái xe.

Tài xế quay lại, hỏi dò một câu:”Đại tiểu thư, không cần phải đợi Vân tiểu thư sao?’



“Không Cần, lái xe.”

“Vâng thưa đại tiểu thư.”

Khởi động xe.

Để lại đàng sau những ánh mắt hâm mộ của học sinh.

“Đó là Ninh Dao lớp 10 sao? Không ngờ nhà cô ta lại có tiền tới vậy?’

“Ngưỡng mộ Lâm Dược Đình ghê, có thể làm bạn với Ninh Dao, còn có thể đi siêu xe, tại sao lúc khai giảng người bên cạnh Ninh Dao không phải là mình!’

“Lớn lên xinh đẹp lại có tiền, Ninh Dao đúng là người chiến thắng trong cuộc sống đúng không.”

“.….”

Học sinh xung quanh đang bàn luận về Ninh Dao là đại tiểu thư, còn có siêu xe tới đón.

Bọn họ cũng không ai chú ý cô gái đi ngang qua bọn họ.

Cô gái có đôi mắt đen sâu thẳm, trên khuôn mặt lạnh lùng không giống như ở lứa tuổi này nên có, cô dừng chân lại, nhìn theo chiếc siêu xe đã rời đi, cô chỉ chớp mắt vài cái, rồi lại đi về phía trước.

Mặc dù khuôn mặt lạnh lùng, nhưng lại không làm ảnh hưởng tới nhan sắc đẹp đẽ của cô, cho nên rất mau có người đã phát hiện ra cô.

“Ôi, người đó cũng là tân sinh lớp 10 sao? Nhìn cũng đẹp phết, khí chất còn hơn hắn Ninh Dao.

Một học sinh nam chú ý tới cô gái.

Khi nam sinh đó nói xong, bên cạnh lập tức có người giải thích cho hắn hiểu, “Cô ấy à, cô ấy là Vân Sênh, là học sinh lớp 11, đẹp thì có đẹp, nhưng khuôn mặt lạnh như người chết đó giống kiểu ai nợ tiền cô ta không bằng, khí chất thực ra rất tốt, nhưng mà so với Đại tiểu thư Ninh Dao thì không có đủ nhìn đâu.”

Người bên cạnh nam sinh đó giải thích xong, nam sinh ngẩng đầu lên nhìn thì cô đã đi xa rồi.

Ninh Dao là Đại Tiểu thư không sai, nhưng mà hắn cảm thấy khí chất của Vân Sênh hơn hẳn Ninh Dao, lẽ nào có mình hắn nghĩ như thế thôi sao?

Ưm….

--

Trên siêu xe.

Lâm Dược Đình ngồi trên chếc siêu xe, nhìn khắp mọi ngóc ngách trên xe, khi xuống xe, cô mới nhớ tới tài xế có nhắc tới cái gì mà Vân tiểu thư, cho nên hỏi: ‘Ninh Dao, vừa nãy tài xế nhắc tới Vân tiểu thư, là ai vậy? Cũng cùng trường với tụi mình sao?”

Nghe Lâm Dược Đình hỏi, sắc mặt của Ninh Dao trở nên khó coi.

Lâm Dược Đình không có nhận ra, vẫn cứ tiếp tục truy hỏi.

Lúc này cả khuôn mặt của Ninh Dao đen lại, “Vân tiểu thư cái gì, Vân Sênh cô ta là đứa đáng thương bị ba rượt vứt tới nhà mình nuôi mà thôi, ngay cả ba ruột cũng không cần, chạy tới nhà mình ăn chực, còn muốn nhà mình đóng học phí cho, bây giờ đang học lớp 11 trường chúng ta.”

“Hả?” Lâm Dược Đình không ngờ tới Vân tiểu thư trong miệng tài xế là loại người như vậy, “như vậy cũng buồn nôn quá rồi, con gái mình lại không nuôi, vứt cho nhà cậu nuôi, cái cô Vân Sênh này cũng mặt dày lắm, ba ruột không cần cô ta, thì cô ta lại ăn bám nhà cậu, còn bắt nhà cậu đóng học phí cho, cũng không biết khuôn mặt đó từ đâu mà có.”

Thực ra nói nhưng câu này đều dựa theo lời Ninh Dao muốn nghe.



Khi mới khai giảng, cô thực sự không biết gia cảnh nhà Ninh Dao, mà bây giờ biết rồi, nhất định phải nịnh cô ta một chút rồi.

Ninh Dao nghe những lời Lâm Dược Đình nói rất hưởng thụ, khuôn mặt đen thui giờ đã dễ chịu hơn rồi.

Đúng thế, Vân Sênh là đứa mặt dầy.

--

Ninh gia.

Khu biệt thự của Ninh Gia cực kì đắt đỏ nằm ở Thành phố Phong, cách trung học Thanh Bình rất xa.

Cho nên đợi Vân Sênh về tới Ninh gia thì trời đã tối rồi.

Cửa lớn của biệt thự đóng chặt, Vân Sênh chỉ có thể nhấn chuông cửa.

“Kính cong--”

“Kính cong--”

“Kính cong--”

Ấn xong 3 lần vẫn không có ai ra mở cửa.

Vân Sênh ngây người ra một lúc, sau đó nghiêng đầu.

Cô hình như có một chút không hiểu tại sao cô đã ấn chuông cửa rồi, lại không có người ra mở cửa.

Vân Sênh cứ thế đứng ở ngoài của, nhìn giống tên ngốc vậy.

Mà ở bên trong biệt thự.

Ninh Dao nhất chân, gác lên bàn trà, nghe tiếng chuông cửa cũng không có phản ứng gì.

Mà những người làm ở trong biệt thự muốn ra mở cửa, lại bị Ninh Dao ngăn lại, “Má Vương, đừng để ý cô ta, ngay cả ba ruột cũng không cần, mở cửa cho cô ta làm gì, để cô ta ở bên ngoài chờ, rất thích hợp với cô ta.”

Nói xong, Ninh Dao cười ra tiếng.

Cái thứ ngay cả ba ruột cũng không cần, bị nhốt ở ngoài cửa, không phải rất thích hợp với cô ta sao.

Ba Ninh với Mẹ Ninh không ở nhà, bây giờ Ninh Dao là lớn nhất, mà Má VƯơng chỉ là người làm, tất nhiên sẽ phải nghe lời Ninh Dao rồi.

Nhưng cô vẫn lặng lẽ bước tới cửa và mở ra một kẽ hở.

Hết chương 1:

//

//

Truyện lần đầu mình dịch, mong mọi người ủng hộ.