Chương 38: Lần đầu tiên thấy thỏ nhỏ cắn đàn ông

Ngày hôm sau, khi Ngụy Thư tỉnh lại, cô nghĩ mình sẽ bị hệ thống đưa về khách sạn, kết quả lại là đôi mắt ẩn chứa ý cười của Mục Vân Ế.

Anh nghiêng đầu nhìn cô, môi khẽ nhếch lên, cổ áo để hở, xương quai xanh lấp ló như ẩn như hiện.

Trên đó còn có một dấu hôn nho nhỏ.

"Em không biến mất." Người đàn ông dán sát vào cô: "Anh đã ngắm em cả đêm."

Ngụy Thư nhéo mặt anh: "Anh không buồn ngủ sao?"

Còn ngắm cả một đêm.

"Không buồn ngủ."

Mục Vân Ế đưa tay ra, vuốt men theo trán, sống mũi, đến môi cô, dùng đầu ngón tay cẩn thận miêu tả.

Anh lại nắm lấy tay cô, xoa vết đỏ trên cổ tay cô, còn nâng lên lắc: "Sao lại vẫn còn đỏ?"

Cô rút tay lại, trừng mắt nhìn anh: "Anh nói xem?"

Mục Vân Ế lại kéo tay cô vuốt ve nhẹ nhàng, sau đó đứng dậy cầm lấy một cái hộp, từ trong đó lấy ra một sợi dây màu đỏ, cầm tay Ngụy Thư, đeo vào cho cô.

"Con trai nhà họ Mục sau khi chào đời không lâu sẽ được đeo một sợi dây đỏ để bảo vệ bình an. Sau lễ cập quán(1) thì cởi ra, sau này sẽ đích thân trao nó cho thê tử của mình."

(1) Lễ cập quán: con trai thời xưa khi đến 20 tuổi thì bắt đầu đội mũ, đây là một nghi lễ báo hiệu đã đến tuổi trưởng thành

Đầu ngón tay thô ráp của người đàn ông nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay cô: "Tương lai sợi dây màu đỏ này sẽ tặng cho em."

Anh cúi đầu hôn lên trán Ngụy Thư: "Hứa với anh cả đời này sẽ không tháo nó ra."

Cô nhướng mắt, vuốt ve sợi dây đỏ trên cổ tay, sau đó chui vào lòng anh: "Được, cả đời này em sẽ không tháo ra."

Tâm trạng Mục Vân Ế rất tốt, vươn tay ôm lấy cô, nhẹ giọng hỏi: "Trong người có còn khó chịu không?"

"... Có."

Cả người đều khó chịu.

"Có còn đau không?"

"..."

Ngụy Thư duỗi tay nhéo anh: "Anh còn không biết xấu hổ mà nói nữa à, em vừa mới mua cái hộp, anh dùng hết rồi thì thôi, còn ở bên ngoài..."

Lại một lần nữa.

Mục Vân Ế nghe xong liền duỗi tay vén chăn của cô lên: "Để anh xem, nếu còn đau, anh sẽ bôi thuốc cho em."

"..."

Ngụy Thư cảm thấy mặt nóng lên, vươn tay muốn nhéo anh.

Người đàn ông không hề trốn, để mặc cho cô nhéo, cúi đầu nói nhỏ bên tai cô: "Lại đỏ mặt rồi, cả đêm qua đều không thấy đỏ."

Cô nhanh chóng kéo chăn lên che mặt.

Một lúc sau.

Ngụy Thư lén lút liếc ra ngoài cửa sổ, lại đẩy anh: "Anh không phải thượng triều sao?"

Người đàn ông chống đầu: "Không muốn đi."

Cô đẩy anh; "Đi mau, làm gì có vua nào không thượng triều chứ."

Anh bị đẩy còn tiếp tục dán tới ghé vào bên tai cô nói nhỏ: "Vậy nên, từ nay về sau vua không thượng triều còn có đạo lý nhất định."

"..."

Ngụy Thư đắp chăn lên đầu, Mục Vân Ế duỗi tay kéo ra: "Trùm lên làm gì? Để anh xem xem."

Một tên thái giám ở bên ngoài nhỏ giọng thúc giục: "Bệ hạ, đã đến lúc thượng triều."

"..."

Cô ôm đầu đẩy anh: "Mau đi đi."

Mục Vân Ế chỉ đành vỗ vỗ cô, rời khỏi giường, đi được nửa đường còn không quên quay đầu lại nói với cô: "Đừng chạy lung tung, ngoan ngoãn chờ anh trở lại."

Ngụy Thư vùi mình vào trong chăn.

Cô phải có thể chạy mới được chứ.

Sau khi người đàn ông rời đi, Ngụy Thư thật sự buồn ngủ không chịu được, lại tiếp tục ngủ.

Trong đại điện.

Mục Vân Ế dựa vào long ỷ nhìn triều thần bên dưới, gõ ngón tay lên lưng ghế, không lên tiếng, vô hình chung làm gia tăng sự sợ hãi của mọi người trong điện.

Thật lâu sau, người đàn ông mới mở miệng nói: "Các ngươi đến đây sớm như vậy, có phải muốn quấy rầy mộng đẹp của Cô không?"

"..."

Cả đại điện im lặng hồi lâu.

Người đàn ông thay đổi tư thể, giọng nói lạnh lùng: "Hửm?"

Ngự tiền thái giám hít một hơi nói: "Còn không mau tạ tội!"

Tất cả đại thần đều quỳ xuống.

Rất lâu sau.

Các đại thần bên dưới thấy người đàn ông không lên tiếng, tưởng rằng lại là bình yên trước giông bão, càng vùi đầu thấp hơn.

Mục Vân Ế biếng nhác nói: "Đứng dậy đi."

Không ai dám đứng lên.

Người đàn ông cũng lười quan tâm họ đang quỳ hay đang đứng: "Hôm nay có chuyện gì muốn bàn?"

Mấy đại thần hàng đầu vội vã tiến lên, dâng lên vài tấu chương.

Sau khi Mục Vân Ế đọc xong, nhanh chóng giải quyết vấn đề họ đã trình lên.

Một lúc sau, giọng nói của người đàn ông trở nên nhẹ nhàng hơn: "Ái khanh, các ngươi có Hoàng hậu rồi."

"..."

Đại điện lại yên lặng một hồi, một lúc sau mới có một giọng nói vang lên: "Chúc mừng Bệ hạ may mắn tìm được Hoàng hậu."

Mục Vân Ế đứng dậy, phất tay áo, nói một câu: "Về sau thời gian thượng triều đổi thành giờ Thìn(2)."

(2) "Giờ Thìn": 7h – 9h sáng

"..."

Khi Mục Vân Ế rời đi, các đại thần bên dưới chen chúc đi ra cửa, muốn nhanh chóng ra ngoài buôn chuyện.

Mãi cho đến khi cách xa cung điện, một số đại thần mới túm năm tụm ba lại với nhau.

"Ngày trước vì đánh mất một nữ nhân mà mất bình tĩnh, hôm nay lại trách thượng triều quá sớm, chẳng lẽ là do Hoàng hậu!"

"Chẳng trách Bệ hạ vừa đến đã oán khí đầy mặt, hóa ra là khó qua ải mỹ nhân."

"Khi Du quốc phái người tới hòa đàm, còn tặng một nữ nhân qua đây. Kết quả là Bệ hạ nhìn cùng không thèm nhìn đã cho người đưa nữ nhân đó trở lại Du quốc ngay trong đêm, còn nói không thích nữ sắc."

"Khanh không thấy hôm nay khi Bệ hạ nhắc tới Hoàng hậu, sắc mặt giống như mây đen tản ra, mặt trời chiếu rọi sao. Xem ra không phải là không thích nữ sắc mà chỉ thích Hoàng hậu mà thôi."

"Còn tưởng rằng Bệ hạ đã nhìn thấu hồng trần, không ngờ cũng sẽ có ngày hôm nay hớ hớ hớ hớ hớ!"

"Sao Khanh cười khó nghe vậy."

"...?"

Ngụy Thư không ngờ rằng Mục Vân Ế trở lại nhanh như vậy.

Vốn dĩ nghĩ rằng Mục Vân Ế thượng triều, cô có thể ngủ thêm một lát nữa, kết quả là người đàn ông vừa đi được một tiếng đã chạy về.

Vừa lên giường đã ôm cô vào lòng.

Ngụy Thư không thèm mở mắt: "Sao anh lại về sớm như vậy?"

Mục Vân Ế: "Quốc thái dân an, không có chuyện gì cần bàn."

"..."

Cô nhắm mắt, khi sắp chìm vào giấc ngủ thì lại bị người đàn ông đánh thức.

Anh thổi không khí nóng vào tai cô, trong giọng nói trầm khàn còn có sự quyến luyến ái muội.

"Thư Thư..."

"..."

Ngụy Thư nhíu mày.

Sao anh lại trở nên thế này chỉ sau một đêm vậy?

"Sau này anh sẽ gọi em như vậy, được không?"

"..."

Cô thật sự rất buồn ngủ, vừa mệt vừa buồn ngủ, trả lời anh cho có lệ: "Được. Em ngủ thêm một lát."

"Đừng ngủ nữa." Mục Vân Ế ôm cô dậy: "Hôm nay thời tiết tốt, anh dẫn em ra ngoài đi dạo."

"..."

Ngụy Thư không muốn để ý đến anh.

Tối hôm qua không biết mấy giờ mới đi ngủ, người đàn ông này không ngủ, còn không cho cô ngủ!

Ngụy Thư kéo chăn lên: "Mục Vân Ế, em buồn ngủ quá, anh cho em ngủ một lát."

"..." Mục Vân Ế nhấn mạnh: "Hôm nay thời tiết tốt."

Cô kéo chăn.

Hiển nhiên là có ý từ chối.

Người đàn ông chỉ đành nhéo khuôn mặt của cô, buông cô ra: "Được rồi, vậy em ngủ thêm một lát đi, anh đi phê tấu chương."

Kết quả là mới ngủ được chưa đầy một tiếng.

Mục Vân Ế lại trèo lên giường làm phiền cô: "Cô dẫn em ra ngoài dạo chơi, cho em xem giang sơn Cô gầy dựng."

"..." Ngụy Thư có chút hứng thú: "Giang sơn sao?"

"Ừ." Người đàn ông hôn cô: "Tự tay Cô gầy dựng."

Mục Vân Ế bế cô đặt lên ghế, lấy lược chải đầu cho cô.

Ngụy Thư vẫn chưa tỉnh lại, đầu óc vẫn còn mông lung, nhắm mắt lại để mặc cho Mục Vân Ế hầu hạ.

Người đàn ông vừa chải đầu vừa nói với cô: "Hôm nay anh đã đề cập với đám người kia về em rồi."

"..."

"Kết quả là họ chúc mừng anh..."

Ngụy Thư khẽ mở mắt.

"May mắn tìm được Hoàng hậu."

"...?"

Ngụy Thư mỉm cười: "Cách chúc mừng này có chút mới mẻ đó, Bệ hạ."

Người đàn ông cúi xuống ôm cô, khẽ thì thầm: "Bọn họ nói đúng, là may mắn tìm được."

Ngụy Thư nhìn anh.

"Thư Thư." Mục Vân Ế xoa nhẹ mặt cô: "Hơn hai mươi năm nay, anh chưa từng tiếp xúc với tình yêu."

"Gặp được em, có được em chính là niềm vui cả đời."

Ăn sáng xong, Mục Vân Ế đưa Ngụy Thư đi Thái Miếu.

Ngụy Thư quỳ trước bài vị theo anh, nghe người đàn ông ở bên cạnh nói: "Phụ hoàng, mẫu hậu, nhi thần đưa nữ nhân mình yêu đến gặp hai người rồi đây."

Sau đó, anh giơ tay lên để bằng vai, cúi đầu trước bài vị.

Ngụy Thư ở bên cạnh cũng học theo.

Họ đứng dậy, lại vái lạy một vài tổ tiên nhà họ Mục.

Sau khi rời khỏi Thái Miếu, người đàn ông nắm tay Ngụy Thư, chậm rãi đi dạo trong hoàng cung.

Sau đó, cô cảm thấy mệt mỏi, Mục Vân Ế cho gọi long liễn, lắc lư đi khắp các ngõ ngách của hoàng cung.

Ngụy Thư dùng điện thoại chụp ảnh khắp nơi, còn kéo Mục Vân Ế cùng nhau chụp ảnh.

Mục Vân Ế ở bên cạnh nhìn cô hồi lâu, đột nhiên vươn tay nhéo cằm cô xoay sang phía mình.

Ngụy Thư: ?

Anh nhìn cô một lúc, thì thào: "Chỗ này là bị cắn rách à?"

"..."

Ngụy Thư xoa xoa môi dưới bị anh cắn bị thương vào đêm qua, vươn tay nhéo mặt anh: "Anh nói xem, tối hôm qua anh dùng sức như vậy làm gì?"

Cô chỉ vào xương quai xanh của mình: "Anh nhìn đây, đây, đây nữa, đều là anh cắn hết đó."

Cô lại nắm lấy tay người đàn ông: "Còn có bàn tay của anh, bàn tay có thể lật long sàng, mà đêm qua anh lại dùng nó để..."

Mục Vân Ế đột nhiên giữ lấy gáy cô và hôn lên môi cô.

Anh dùng một tay ôm lấy mặt cô, chỉ hôn lên môi trên của cô, tránh chỗ bị thương, động tác nhẹ nhàng dịu dàng như muốn an ủi vỗ về cô. Đầu lưỡi liếʍ nhẹ dọc theo đường viền môi dưới của cô, rồi từ từ rời đi.

Sau khi hôn xong, Mục Vân Ế quay sang tố cáo cô: "Tối qua em cũng cắn anh."

"..."

Ngụy Thư không tin mình cắn mạnh hơn anh: "Đâu? Chỉ cho em xem xem."

"Ở trên vai của anh, cắn một ngụm thật lớn." Mục Vân Ế vô tội vỗ vai trái của mình: "Lần đầu tiên thấy thỏ nhỏ cắn đàn ông.".

"..."

"Lần sau có thể cắn nốt bên kia không?"

"..."

Ngụy Thư phớt lờ anh, cầm điện thoại chụp ảnh tự sướиɠ, Mục Vân Ế lại dán lại gần, khăng khăng muốn chụp cùng cô.

Chụp được một lúc, Ngụy Thư luôn cảm thấy có gì đó không ổn, sau khi điều chỉnh ống kính vài lần, cô cảm thấy sắc mặt của Mục Vân Ế nhạt hơn rất nhiều so với cô.

Cô quay lại nhìn anh, kết quả là bị dọa một trận.

Mục Vân Ế lại bắt đầu trở nên trong suốt.

Người đàn ông cũng tự phát hiện ra, nghiêm túc hẳn lên: "Có chuyện gì vậy?"

"..."

Ngụy Thư phản ứng lại: "Không phải là anh sẽ xuyên tới hiện đại chứ?"

Cô nhớ mỗi lần xuyên qua hai thế giới đều sẽ trở nên trong suốt một thời gian.

Ngụy Thư vội vàng hỏi: "Anh có mang theo điện thoại không?"

Mục Vân Ế: "Không."

"Anh để điện thoại ở đâu?"

"Trên giường."

Ngụy Thư vội vàng nhét điện thoại của mình vào trong tay anh: "Mật khẩu là sinh nhật của anh, sau khi đến hiện đại thì gọi vào số điện thoại của anh."

Điện thoại vừa được nhét vào tay Mục Vân Ế.

Anh liền biến mất.

------------------------------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Hệ thống: Ố mồ, nhầm người rồi! Đều do hai người tối qua #@&*)$%!...