Sau bữa ăn, Ngụy Thư được đưa đi tắm.
Mục Vân Ế sắp xếp một đám cung nữ và thái giám đi theo Ngụy Thư, cô xấu hổ, chỉ để hai người chờ ở bên ngoài.
Sau khi Ngụy Thư tắm xong, cung nữ cho cô mặc một chiếc váy dài màu đỏ. Hoa văn thêu chìm bằng chỉ vàng, phượng hoàng bay cao, nhìn thoáng qua cũng biết cùng một bộ với bộ Mục Vân Ế mặc trên người.
Cô rời đi mới một lúc, Mục Vân Ế dường như không đợi được nữa, đứng ở cửa tẩm cung chờ, long bào trên người đỏ rực, vạt áo dài rũ xuống đất.
Thấy Ngụy Thư đi tới, anh vội vàng chạy ra đón.
Tất cả mọi người lui ra.
Mục Vân Ế dẫn Ngụy Thư đến ngồi bên cạnh bàn, sau đó anh lấy ra một tờ giấy đặt trước mặt cô.
Một đoạn chữ màu vàng rất dài được viết trên giấy.
Đại ý là cả hai vĩnh kết đồng tâm, bạch đầu giai lão.
Tên của người đàn ông đã được viết ở dưới cùng.
"Hoàng hậu." Mục Vân Ế đưa bút cho cô: "Ký tên".
Ngụy Thư ngẩng đầu nhìn anh.
Đường nét khuôn mặt của người đàn ông trên đỉnh đầu cô càng thêm sắc sảo dưới ánh nến, vẻ mặt dịu dàng, đặc biệt là khi anh nói lên hai chữ đó, giọng nói trầm thấp quyến luyến đến lạ.
"Em nên làm quen với xưng hô này càng sớm càng tốt." Anh nói: "Từ nay về sau em sẽ là chủ nhân thứ hai của hoàng cung này.
Ngụy Thư mỉm cười cầm lấy bút muốn viết tên, nhưng ống tay áo lớn quá, cô thử mấy lần đều không thành công.
Mục Vân Ế dứt khoát ngồi xuống, cười xắn tay áo cho cô, lại nói: "Biết là em sẽ không quen, sau này em ở đây muốn mặc gì cũng được."
Ngụy Thư vừa viết vừa trả lời anh: "Mặc lại áo phông của em có được không?"
"Được, em mặc gì tùy thích." Anh nói: "Có lẽ những người trong cung thấy Hoàng hậu ăn mặc như vậy cũng sẽ bắt chước theo, đến lúc đó em sẽ là người dẫn đầu xu hướng ăn mặc mới của cả nước rồi."
Ngụy Thư cười viết tên mình, sau đó quay đầu nhìn anh: "Anh muốn em truyền bá văn minh hiện đại tới nơi đây sao?"
Mục Vân Ế cũng cười: "Có thể nói như vậy."
Cô hỏi lại: "Anh để em ký cái gì thế?"
Người đàn ông cầm lên, nhìn kỹ tên của cô, sau đó lại liếc nhìn cô: "Chính mình ký cái gì cũng không biết à?"
"..."
Ngụy Thư suy nghĩ một chút, rốt cuộc nhớ tới một thuật ngữ thích hợp: "Hôn thư?"
"Ừm."
Anh nhìn cô thật sâu: "Em có biết ký hôn thư có ý nghĩa gì không?"
"..."
Ngụy Thư nhìn anh, loáng thoáng cảm giác được gì đó.
Người đàn ông trải phẳng hôn thư, đứng dậy, sau đó cúi đầu xuống ngậm lấy môi cô.
Giây tiếp theo, Ngụy Thư cảm giác được chính mình bị anh bế lên, xoay người đi vào tẩm điện quen thuộc.
Cơ thể ngã xuống giường, quần áo màu đỏ nhanh chóng bị vò nhăn trượt từ trên người xuống, toàn bộ đều rơi xuống đất.
Một mảnh đỏ thẫm che khuất ánh trăng bên ngoài cửa sổ.
Ngụy Thư cảm thấy thật lạnh, cánh tay ôm lấy cổ Mộ Vân Thiển, không nhịn được dán lên trên người anh, muốn hấp thụ càng nhiều độ ấm nơi anh.
Hơi thở của anh dồn dập, ngắt quãng lại lâu dài, khiến suy nghĩ của người khác không khỏi dao động theo. Vì hai tay bị anh dùng lực đè trên giường nên cô cảm thấy cổ tay hơi đau.
Tất cả các giác quan đều được phóng đại vô hạn.
"Mục Vân Ế." Ngụy Thư cố nén âm thanh khó nhịn nơi cổ họng: "Anh có chuẩn bị cái đó không?
"Hử?" Mục Vân Ế vẫn một đường hôn xuống, giọng nói khàn khàn động tình, biếng nhác đáp lại cô.
"Cái nào?"
Ngụy Thư khó khăn lắm mới hít được một hơi: "Là thuốc tránh thai."
"..."
Người đàn ông ngẩng đầu, đuôi mắt hẹp dài, con ngươi đen láy, lại vì ánh nến lay động mà ánh mắt anh trông có tính xâm lược lạ thường, môi mỏng còn có vệt nước ái muội, đỏ tươi làm người say đắm.
Ngụy Thư liếc mắt liền không dám nhìn tiếp nữa.
Giọng anh khàn khàn, kiên nhẫn hỏi cô: "Bây giờ em vẫn chưa muốn có con?"
"..."
Cô khẽ gật đầu.
Người đàn ông đỡ lấy đầu cô, từ trên cao cúi xuống nhìn cô một lúc lâu.
Sau đó anh cúi người và cắn cổ cô thật mạnh, như đang phát tiết du͙© vọиɠ.
Cơn đau ở cổ ập đến.
Ngụy Thư không nhịn được há miệng thở dốc, sau đó người đàn ông trực tiếp đứng dậy, không quên lấy chăn đắp cho cô, chính mình mặc lại quần áo rồi bước ra ngoài.
Cả người cô mềm nhũn, đang định ngồi dậy thì nghe thấy Mục Vân Ế nói: "Anh đi tắm."
"..."
Ngụy Thư vội vàng ôm chặt chiếc chăn ở bên cạnh, trong đầu ngập tràn cảnh tượng vừa rồi, vội vàng vùi đầu vào chăn, cả mặt đỏ bừng nóng rực.
Mãi lâu sau, Mục Vân Ế mới quay lại, anh thay quần áo mới, ôm lấy Ngụy Thư từ phía sau, vùi nửa khuôn mặt vào tóc cô.
Nhiệt độ cơ thể đã hạ xuống rất nhiều, nhưng vẫn có một hơi ấm quen thuộc mà xa lạ.
Ngụy Thư không dám nhúc nhích, nhẹ giọng hỏi: "Anh, anh khó chịu sao?"
Người đàn ông lẩm bẩm: "Không khó chịu nữa."
"..."
Ánh nến vẫn còn mờ ảo.
Mục Vân Ế kéo chăn lên cho cô một chút, sau đó lại ôm cô, hơi thở ấm áp trên phải vào gáy cô một lúc.
"Ở nơi này, muốn tránh thai chỉ có thể uống thuốc."
"Nhưng thứ đó làm tổn thương cơ thể."
Anh phất tay, không biết anh làm thế nào mà ánh nến trong phút chốc vụt tắt.
Ngụy Thư hơi nhúc nhích, sau đó xoay người, vùi vào trong ngực của anh, thì thào nói: "Đi tới thế giới của em đi."
Mục Vân Ế điều chỉnh vị trí, ôm lấy cô: "Còn có thể đi sao?"
"..."
Ngụy Thư mở mắt.
Đúng rồi.
Cô ấy thậm chí còn không biết mình sẽ quay lại thế nào...
Mục Vân Ế xoa trán cô, khẽ thì thầm: "Hôn lễ đã định vào một ngày tốt lành trong tháng này, khoảng thời gian này em nên nghỉ ngơi thật tốt."
Ngụy Thư: "Ừ".
Người đàn ông ôm chặt cô.
"Dù sao em cũng là của anh."
Tối hôm qua còn thảo luận với Mục Vân Ế làm thế nào để quay lại, kết quả sáng nay Ngụy Thư vừa mở mắt ra đã thấy mình trở lại khách sạn.
Nhìn trần nhà trắng toát, Ngụy Thư cảm thấy cả trái tim đều trống rỗng.
Cô vội vàng đứng dậy nhìn quanh phòng: "Hệ thống, đây là thế nào?"
Hệ thống: [Xuyên qua thời gian và không gian tiêu hao rất nhiều năng lượng, hệ thống không thể hoạt động ở cường độ cao trong thời gian dài nên cách một khoảng thời gian sẽ đưa cô về một lần.]
Hệ thống: [Sau này cô có thể tùy ý xuyên không, mười hai tiếng sau sẽ tiến hành xuyên không lần hai.]
"..."
Ngụy Thư nằm trên giường, trên người vẫn còn mùi hương của Mục Vân Ế.
Sau khi thả lỏng đầu óc, cô vội vàng đứng dậy dọn dẹp, lấy một vài cục sạc dự phòng và vài bộ quần áo.
Bây giờ Ngụy Thư chỉ hy vọng sau khi Mục Vân Ế tỉnh lại phát hiện người trên giường đã biến mất, tuyệt đối đừng hiểu lầm là cô đã trốn đi!
Cô chỉ là lại bị hệ thống đưa về mà thôi!!!
Nhưng điều mà Ngụy Thư không biết là Mục Vân Ế đã tức giận rồi.
Người đàn ông sáng ngày ra đã tìm từ trên giường xuống dưới gầm giường, lật tung toàn bộ cung điện.
Gặp người là hỏi, ngay cả thượng triều buổi sáng cũng bị lùi lại.
Không tìm thấy Ngụy Thư, đôi mắt hẹp dài của Mục Vân Ế dần dần trở nên đỏ ửng, ánh mắt trở nên dữ tợn đáng sợ.
Người trong hoàng cung lập tức cảm nhận được cảm xúc của người đàn ông, nhanh chóng tránh xa Hoàng đế.
Ngụy Thư khó khăn lắm mới đợi đến mười hai tiếng sau, mở mắt ra là đến cửa cung điện.
Một đám đại thần vây quanh toàn bộ cung điện, đều đang xì xào bàn tán.
Cô liếc nhìn chính mình, lại là tình trạng trong suốt, bèn nhân cơ hội tiến lên hóng hớt những gì họ đang thảo luận.
Một trong các đại thần nói: "Bệ hạ bị sao vậy? Không phải là lại phát điên nữa, chứ?"
Ngụy Thư muốn đá vào mông bọn họ.
Ai phát điên chứ!
Dám nói xấu Mục Vân Ế! Bà đây nhớ kỹ ông rồi!
"Nghe nói là bị một nữ nhân."
"..."
"Khanh(1) không nghe Lễ bộ thượng thư sao? Ngày hôm qua bên cạnh Bệ hạ xuất hiện một nữ nhân. Nữ nhân này đánh Bệ hạ, Bệ hạ cũng không tức giận, còn bảo người chuẩn bị Đại hôn(2) ."
(1) Khanh: chức quan thời xưa
(2) Đại hôn: Hoàng đế đang tại vị cử hành hôn lễ. Thông thường trong cuộc đời mỗi hoàn đế chỉ được kết hôn một lần chính thức, gọi là "Đại hôn", người duy nhất được cử hành nghi thức Đại hôn với Hoàng đế là Hoàng hậu.
"Kết quả là hôm nay nữ nhân kia đã biến mất. Bệ hạ nóng lòng tìm khắp hoàng cung, cả người như phát điên."
Ngụy Thư vội vàng vào trong cung điện.
Nhưng tai cô lại không nhịn được muốn nghe tiếp.
"Kể từ khi đăng cơ, tính tình Hoàng đế trở nên hung bạo, khát máu, cảm xúc lại càng lên xuống thất thường.
"Vậy hôm nay còn muốn thượng triều hay không?"
"Khanh được Hoàng thượng coi trọng, ngài đi trước xem thử xem."
"Không được, không được."
Ngụy Thư nghe vậy, không dám chậm trễ dù chỉ một giây, vội vàng chạy vào trong điện.
Trong đại điện, Mục Vân Ế mặc đồ đỏ, đầu tóc hơi rối, long bào cũng trở nên nhăn nhúm.
Đuôi mắt đỏ bừng như thể vừa trang điểm màu khói, ánh mắt sắc như dao, nhưng khóe môi lại nhếch lên khiến anh trông có chút tà khí khó tả.
Người đàn ông giẫm một chân lên thái giám, trên tay còn đang bóp cổ một người.
"Cô hỏi các ngươi, người đã đi đâu!"
Giọng nói gần như đang gầm lên.
Thấy sắc mặt của thái giám bị Mục Vân Ế bóp cổ đã tái xanh, Ngụy Thư sợ tới mức hốt hoảng chạy tới, muốn ngăn cản anh, nhưng lại quên mất mình vẫn đang trong suốt.
"Ngay cả một người cũng không tìm được, Cô cần đám phế vật các ngươi làm cái gì?"
Sức lực trong tay người đàn ông tăng lên.
Lần đầu tiên Ngụy Thư nhìn thấy dáng vẻ này của Mục Vân Ế, dù trước kia có nghe nói qua nhưng cũng chưa từng tận mắt nhìn thấy, gây ra đả kích lớn cho cô.
Thảo nào trước đây Mục Đình sợ anh đến vậy.
Chẳng trách các nhà sử học đánh giá anh là một "Hoàng đế khát máu".
Thảo nào đại thần bên dưới đều tránh mặt anh như vậy.
Lúc đó cô còn không quá tin tưởng.
Hóa ra là do người đàn ông chưa bao giờ lộ ra dáng vẻ kinh khủng này trước mặt cô.
Dù chỉ một chút.
Ngụy Thư sợ Mục Vân Ế gϊếŧ người, vì vậy vội vã chạy đến nhúng hai tay của mình vào xô nước, sau đó áp lên mặt của Mục Vân Ế.
"..."
Một giây, hai giây, ba giây.
Người đàn ông buông tay ra, đôi mắt anh lập tức mở to.
"Ngụy Thư."
Mục Vân Ế vội vàng co chân lại, anh đứng dậy khỏi long ỷ, nhưng suýt ngã vì không đứng vững.
"Em ở đâu?" Người đàn ông cố phán đoán vị trí của cô, "Sao em lại trong suốt nữa rồi?"
Ngụy Thư áp tay lên mặt anh, ngón tay ướŧ áŧ sờ qua sờ lại trên má anh.
Tên thái giám thoát khó khăn lắm mới nhặt được một mạng cũng vội vàng đứng dậy bỏ chạy, trong khi một tên thái giám khác có vết đỏ trên cổ đã ngã xuống đất bất tỉnh.
Cô ngồi xổm xuống nhìn thái giám, run run kiểm tra xem người đó có thở không.
Kết quả là bị giọng nói của Mục Vân Ế ngăn lại: "Em đang ở đâu? Em chạm vào anh. Em mau chạm vào anh."
Mục Vân Ế vươn tay quờ quạng, sốt ruột đưa nó về hướng anh cho là Ngụy Thư đang đứng.
Có thể là nhận ra hành vi của mình không đúng, giọng nói anh gấp gáp: "Ngụy Thư, do anh quá xúc động, em coi như không nhìn thấy được không?"
"..."
"Hắn ta sẽ không sao, anh sẽ gọi người cứu hắn ta." Ngón tay anh nắm lấy ống tay áo kéo lên, đầu ngón tay cào rách da chảy máu, nhưng vẫn cố chấp duỗi thẳng tay.
"Em mau chạm vào anh đi."
Lúc này, Ngụy Thư đã hiện hình.
Cô ngồi xổm trên mặt đất, ngón tay run run rẩy rẩy thử kiểm tra hô hấp của người đang nằm trên mặt đất.
Vẫn còn thở, chưa chết.
Ngụy Thư thở phào nhẹ nhõm, sau đó mới đứng dậy nhìn về phía Mục Vân Ế.
Lúc này, vẻ mặt của người đàn ông hoảng hốt, giống như một đứa trẻ đã làm sai điều gì đó, ngập ngừng đưa tay về phía cô, giọng nói của anh lại càng run hơn.
"Em có thể chạm vào anh không?"