Chương 33: Nhẹ nhàng một chút, dịu dàng một chút...

Mục Vân Ế hôn lên xương quai xanh của cô, Ngụy Thư cảm giác như có dòng điện chạy qua cơ thể mình, tê tê ngứa ngứa.

Vì lời nói của anh mà cả khuôn mặt cô bắt đầu nóng lên.

Ngụy Thư đẩy anh: "Ai muốn ngủ trên long sàng của anh chứ!"

Hai tay Mục Vân Ế vẫn ôm lấy cô, anh ngẩng đầu nhìn cô rồi lại lùi ra xa để quan sát: "Em không muốn sao?"

Ngụy Thư không nhìn anh: "Em không muốn."

Người đàn ông dán lại gần, giọng điệu ái muội mơ hồ: "Vậy tại sao trước đây người nào đó luôn thích nằm trên giường của anh?"

"..."

Ngụy Thư nóng bừng mặt đẩy anh ra, không muốn tiếp tục nói về đề tài này.

Người đàn ông cũng thả cô ra, nhéo cằm cô rồi lại vươn tay nắm lấy tay cô đặt lên đùi mình.

Mục Vân Ế yên lặng xem tấu chương, Ngụy Thư chống đầu nhìn anh.

Người đàn ông xem tấu chương một lúc, sau đó nhếch khóe miệng, dùng bút lông viết ở mặt sau mấy chữ.

Cuối cùng, anh còn vẽ một trái tim ở cuối.

Ngụy Thư kinh ngạc: "Mục Vân Ế, anh có biết hình trái tim này có ý nghĩa gì không?"

Mục Vân Ế dừng bút, quay đầu nhìn cô: "Không phải có nghĩa là vui vẻ sao?"

"..."

Trời ạ, hóa ra Mục Vân Ế không hiểu ý nghĩa của ký hiệu này.

Ngụy Thư vội hỏi: "Vậy vừa rồi sao anh lại nhận ra em?"

Mục Vân Ế thẳng thừng nói: "Anh chưa thấy một ký hiệu này bao giờ nên anh đoán đó là em."

"..."

Cô che mặt: "Ký hiệu này chỉ dùng giữa người yêu và người yêu thôi..."

"..."

Người đàn ông lập tức buông tay cô, dùng bút điên cuồng hủy hoại hình trái tim kia, đến khi không thể nhận ra hình dạng gì nữa lại cảm thấy nó thật xấu xí, anh cau mày ném tấu chương sang một bên.

Ngụy Thư nhìn thấy dáng vẻ tức giận của anh, không nhịn được cười ra tiếng.

Ngự tiền thái giám nghe thấy động tĩnh tiến vào, Mục Vân Ế nghiêm mặt ném tấu chương cho hắn ta: "Đốt đi."

Ngụy Thư vỗ tay anh: "Tại sao lại đốt nó?"

"Coi như là mất rồi thôi." Mục Vân Ế nói, vẫn cố gắng giữ lại chút thể diện: "Anh phải đọc hàng trăm quyển tấu chương mỗi ngày, mất một quyển là chuyện bình thường."

"..."

Ngụy Thư nghiêng đầu nhìn anh, sau đó ghé sát vào người anh nói nhỏ: "Bạn trai."

Mục Vân Ế cúi đầu xem tấu chương, đáp lời cô: "Ơi."

"Anh thật đáng yêu."

"..."

Anh liếc nhìn cô, không biết là đang mắng hay đang khen: "Em mới đáng yêu."

Ngụy Thư suýt nữa cười xỉu.

Cuối cùng cô vẫn không thể chống lại cơn buồn ngủ do đi xuyên giữa hai thế giới, Ngụy Thư uyển chuyển bày tỏ mong muốn được đi ngủ của mình.

Nghe thấy yêu cầu này, Mục Vân Ế dừng tay, đôi mắt hẹp dài mà sâu thẳm hơi híp lại, đầy ẩn ý hỏi: "Sớm, vậy sao?"

"..."

Cô đối mắt với người đàn ông.

Sau khi bị anh nhìn chăm chú một lúc, mặt Ngụy Thư bắt đầu nóng lên: "Ý em là đi ngủ, đơn thuần nghỉ ngơi ý!"

Chân để bên dưới đá đá anh.

"Được." Mục Vân Ế gật đầu đứng dậy: "Đi ngủ."

"..."

Người đàn ông đứng dậy, đi trước dẫn đường cho cô, đi được nửa đường, anh đột nhiên quay đầu lại: "Chẳng phải em vừa nói không muốn ngủ trên long sàng sao?"

"..."

Ngụy Thư dừng lại, ngẩng đầu.

Lập tức chạm phải đôi mắt đầy ẩn ý của anh.

Cô vội nhìn đi chỗ khác: "Ai muốn ngủ trên giường của anh, anh đưa em đi chỗ khác là được."

Mục Vân Ế cũng trêu chọc cô: "Không có chỗ khác."

Ngụy Thư vươn tay muốn đẩy anh: "Vậy thì tìm tạm một chiếc giường nào đó."

"Em là người phụ nữ của anh, làm sao có thể tìm tạm một chiếc giường được."

"..." Cô đẩy anh: "Vậy thì long sàng."

Khóe môi Mục Vân Ế cong lên, quay đầu tiếp tục dẫn đường cho cô, cho đến khi tiến vào tẩm điện.

Anh lại nhìn cô: "Có cần anh ngủ cùng không?"

Ngụy Thư vội vàng chạy vào tẩm điện trước mặt, sau đó xoay người cảnh cáo nói: "Không được vào!"

Người đàn ông ở phía sau cười cười, vươn tay xoa đầu cô, giọng nói ái muội lưu luyến: "Thật sự không cần sao? Cô có thể miễn cưỡng ngủ cùng em."

Cô đập tay anh: "Mục Vân Ế."

Người đàn ông buông tay.

"Em nghĩ." Ngụy Thư chậm rãi đóng cửa lại: "Chuyện 'miễn cưỡng' như vậy thì không cần phải ép mình làm dâu."

Anh lập tức sửa lại: "Anh cũng không miễn cưỡng."

Ngụy Thư chỉ tay vào đống tấu chương trên bàn ngoài kia: "Không phải anh còn có một đống tấu chương đang chờ duyệt sao?"

Người đàn ông im lặng.

Ngụy Thư mỉm cười đóng cửa lại: "Vậy Bệ hạ nhớ phê tấu chương cẩn thận, em đi ngủ trước đây."

"..."

Cánh cửa đóng lại.

Ngụy Thư bước đến bên giường, duỗi tay sờ tấm chăn nhung tơ, lại sờ lên gối.

Kết cấu mềm mại, thoải mái và thân thiện với làn da.

Sau khi sờ xong, cô nói vọng ra: "Mục Vân Ế, giường của anh thật thoải mái!"

Người đàn ông ở bên ngoài thấp giọng hỏi: "Thật sự không cần anh ngủ cùng em à?"

Cô leo lên giường ôm lấy một cái gối: "Không cần, không cần, chuyện đi ngủ này sao có thể để anh vất vả được, em đi ngủ đây."

"..."

Bên ngoài không còn âm thanh gì nữa.

Ngụy Thư kéo gối của anh xuống, chóp mũi được bao bọc bởi mùi gỗ đàn hương êm dịu, cực kỳ giống với mùi trên người anh.

Chẳng mấy chốc, cơn buồn ngủ ập đến, cô nhắm mắt lại.

Trong cơn mơ, cô luôn cảm thấy phần giường bên cạnh đang lún xuống, một mùi hương đàn hương càng nồng nàn hơn bao lấy cô.

Không biết ngủ được bao lâu, Ngụy Thư tỉnh lại, người cảm thấy rất nóng, vì vậy liền đá chăn ra, kết quả là sau lưng lại vang lên một tiếng hừ nhẹ trầm thấp.

Cô vội vang quay đầu lại nhìn, Mục Vân Ế dựa vào đầu giường, một tay cầm tấu chương, tay kia xoa eo mình, rít lên qua kẽ răng.

Ngụy Thư há hốc miệng, hơi kinh ngạc, vội xoay người xoa nơi anh bị cô đá.

"Em xin lỗi!"

Xoa được một lúc, Ngụy Thư vội vàng rút tay về, ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt đầy ẩn ý của người đàn ông, cô nhanh chóng kéo chăn lùi về phía sau.

"Ngụy Thư." Mục Vân Ế vốn đang ngồi, sau đó lại chậm rãi nằm xuống, nghiêng người nói chuyện với cô: "Có phải em có ý kiến gì về eo của anh không?

Ngụy Thư: "..."

Anh chỉ vào chỗ hôm nay bị cô nhéo cùng với chỗ vừa bị cô đá: "Nhìn xem, đều là do em làm đấy."

"..."

Ngụy Thư kéo chăn trùm lên đầu, nhẹ giọng nói: "Cái gì em cũng không thấy."

Người đàn ông kéo chiếc chăn cô đang nắm chặt trong tay xuống, dán lại gần: "Em đừng che nữa, nhìn đây này."

Cô giành chăn với anh, nhưng mặt lại càng ngày càng nóng lên, quyết định đưa tay ra trùm toàn bộ chăn lên đầu mình.

Điều này ngược lại lại hời cho Mục Vân Ế.

Người đàn ông đứng dậy, gói cả người Ngụy Thư lại với chăn bông lại, kéo qua chỗ mình, ôm vào lòng.

Ngụy Thư giãy giụa, khẽ nói: "Mục Vân Ế, giữa thanh thiên bạch nhật, anh không thể thế này được!"

Mục Vân Ế ôm cô: "Anh bỗng nhớ tới tin nhắn người nào đó gửi cho anh."

Cô hỏi: "Cái gì?"

Anh kéo dài giọng, chậm rì rì nói: "Được rồi, được rồi, em thừa nhận mình là thỏ nhỏ."

"..."

Ngụy Thư vùng vẫy một lúc rồi ngừng lại.

Giọng người đàn ông trầm thấp, những lời nói ra lại khiến người người ta thấy... thật xấu hổ.

"Nhưng bây giờ em vẫn chưa tìm được đường đến nhà anh, hay là anh đến ngậm em tha về nhà đi?"

"..."

Giờ đây cô chỉ cảm thấy có chăn thực sự là một điều tuyệt vời.

Ít nhất là nó đã cứu mạng cô.

"Đã viết chiếu thư chưa? Anh cứ viết trước đi, em sẽ nghĩ cách đi tìm anh."

"..."

Người đàn ông đọc thuộc nội dung tin nhắn WeChat trước đó cô đã gửi cho anh, vừa đọc vừa quan sát biểu cảm của cô.

Ngón chân Ngụy Thư co quắp hết cả vào, vươn tay xoa mặt anh, muốn anh dừng lại.

Lúc này, người đàn ông lại vuốt ve lưng cô: "Vất vả rồi."

"Thỏ nhỏ cuối cùng cũng đến nhà rồi."

"..."

Giọng nói Mục Vân Ế dịu dàng quyến luyến, anh vuốt ve tay cô, ngón tay cái nhẹ nhàng cọ qua cọ lại.

Ngụy Thư dần chui ra khỏi chăn, đánh giá người đàn ông trước mặt mình.

Phần tóc Mục Vân Ế trên trán có chút lộn xộn, hình như là vừa mới bị cô làm rối tung, mắt sâu, mũi thẳng, môi mỏng, ngũ quan hoàn hảo đẹp đẽ.

Một tia cảm xúc hiện lên trong mắt người đàn ông, dần dần làm xáo trộn lòng người. Anh lại cứ cố tình hỏi với giọng trầm khàn khiến trái tim cô run rẩy: "Đói bụng chưa?"

Ngụy Thư bỗng không phân biệt được, trong hoàn cảnh ái muội này, câu hỏi của anh có ý gì.

Cô ngơ ngác nói: "Hơi hơi."

"..."

Người đàn ông đột nhiên giành lại thế chủ động, vị trí của hai người bị đảo ngược, sau đó là nụ hôn nồng nhiệt nơi xương quai xanh.

Một đường hướng lên trên.

Lòng bàn tay anh đỡ sau gáy cô, đôi môi nóng bỏng dần dần ghé sát bên dái tai cô.

Nhẹ nhàng, cắn một chút.

Ngụy Thư co rụt lại, cả người như bị một luồng điện xẹt qua, miệng không tự chủ mở ra, kết quả là bị anh cúi đầu ngậm lấy.

Khác với những lần trước, lần này nụ hôn của người đàn ông càng mạnh mẽ hơn, như muốn nuốt chửng cô vào bụng.

Nụ hôn thật mạnh bạo, không nhẹ nhàng chút nào.

Ngụy Thư suýt chút nữa bị anh hôn đến không thở nổi, trong cổ họng phát ra vài tiếng rêи ɾỉ.

Mục Vân Ế buông cô ra, hai tay chống đỡ hai bên người cô, l*иg ngực kịch liệt phập phồng lên xuống.

Anh cũng không chịu nổi.

Kỹ năng hôn khá vụng về khiến anh không thể tiến xa hơn, vì vậy anh chỉ có thể lấy lui làm tiến hôn lên dái tai của cô, cố gắng hết sức để xoa dịu, trấn an cô.

Ngụy Thư che miệng, đá anh: "Mục Vân Ế! Em vừa tới anh đã hôn mạnh thế rồi!"

Người đàn ông chống ở hai bên người cô, dùng ngón tay vuốt ve khóe mắt cô, hỏi: "Mạnh lắm sao?"

"..."

Ngụy Thư lật cả người anh lại: "Anh có biết hôn bạn gái không?"

Mục Vân Ế cứ thế nhìn cô.

Ngụy Thư cúi đầu hôn cái chóc lên môi người đàn ông: "Anh hắn là nên hôn như này, không nên..."

Cô mở miệng cắn môi anh: "Như này!"

Hai tay Mục Vân Ế ôm sau đầu, ánh mắt vô tư trong sáng: "Chưa học được, làm lại lần nữa."

"..."

Ngụy Thư đành phải dạy anh, sờ môi anh: "Như này, nhẹ nhàng một chút, dịu dàng một chút, chứ không phải mở miệng cắn."

Mục Vân Ế cứ thế nằm xuống, cong môi nghe dạy, ánh mắt nhìn cô chằm chằm, còn có lệ "ừ ừ" hai tiếng tỏ vẻ nghe hiểu.

"..."

Nhìn "cậu học sinh" không tiến bộ này, Ngụy Thư từ bỏ. Vừa định đi xuống đã bị anh túm chặt lấy.

Vị trí bị đảo lại.

Lần này Mục Vân Ế vẫn mở miệng cắn cô, nhưng nhẹ hơn rất nhiều, còn vừa hôn vừa hỏi: "Đói bụng chưa?"

Ngụy Thư mơ hồ nói: "Ừm..."

Anh nghe xong lại không chịu ngừng, tiếp tục hôn sâu.

Thật lâu sau.

Người đàn ông buông cô ra, cúi đầu chỉnh trang quần áo trên người, sau đó lại kéo cô qua, thay cô chỉnh trang.

Ngụy Thư bị hôn đến ngơ ngác, nắm tay anh bước đi nhưng đầu óc lại trống rỗng.

Khi Mục Vân Ế vừa đi ra, ngự tiền thái giám liền nói: "Bệ hạ, nên dùng bữa rồi."

Anh khẽ "Ừ" một tiếng, kéo Ngụy Thư đến ngồi xuống trước bàn ăn, lại thay cô chỉnh trang váy.

Khi nhìn sang, cảm xúc vừa trào dâng trong mắt người đàn ông đã bị ép xuống từ lâu, anh đã khôi phục lại sự tỉnh táo minh mẫn.

Ngụy Thư cũng có chút bội phục trước sự thay đổi trạng thái nhanh chóng này của anh.

Mục Vân Ế cúi đầu nhìn chằm chằm vào cổ cô, sau đó duỗi tay kéo cổ áo cô lên.

Sau khi chỉnh trang xong, anh còn thong thả ung dung nói: "Đừng để bị ai nhìn thấy"

"Nếu không người khác sẽ tưởng rằng Cô không cho em ăn cơm."

"..."

---------------------------------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Xoa tay, xoa tay, xoa tay