Nhịp tim ngoài cửa dần dần biến mất, Ngụy Thư cầm điện thoại nằm trên giường. Nhìn con sói xám lớn đó, lại so sánh với ảnh đại diện WeChat của Mục Vân Ế.
Cô bĩu môi.
Thực sự coi cô là thỏ nhỏ sao!
Ngụy Thư tìm meme, đang định gửi cho Mục Vân Ế thì bỗng nhận được cuộc gọi WeChat từ Mục Đình.
Ngụy Thư do dự một lúc rồi bấm nhận cuộc gọi: "Làm sao?"
Mục Đình ở đầu dây bên kia gào khóc thảm thiết: "Thư Thư, em có sao không? Tên biếи ŧɦái Mục Vân Ế có làm gì em không?"
"..."
Cô đỡ trán: "Tôi nói này Mục nhị thiếu gia, anh ấy làm gì anh à?"
"Em có biết đồ ác quỷ đó..." Mục Đình đột nhiên ho khan hai tiếng: "Anh ta lại có thể bóp cổ tôi. Má nó chứ kinh khủng quá đi, ông đây suýt nữa đã chết rồi."
"..."
Ngụy Thư gửi một meme trợn trắng mắt cho anh ta, lại chặn WeChat của anh ta.
Cô chuyển về màn hình trò chuyện với Mục Vân Ế, suy nghĩ hồi lâu vẫn không biết gửi gì cho anh.
Cuối cùng cô gửi một....
Meme thỏ nhỏ đang giẫm chân lên đuôi sói.
Một lúc sau.
Mục Vân Ế trả lời.
Sói xám lớn cụp đuôi.
Đồng thời còn xoa đầu thỏ nhỏ.
Cũng đúng lúc này, Mục Vân Ế gọi điện thoại thẳng cho cô.
Ngụy Thư nhận cuộc gọi, giọng nói trầm thấp kèm theo tiếng cười của người đàn ông truyền đến: "Sao em vẫn chưa ngủ?"
"Anh, anh đã về chưa?" Cô hơi căng thẳng: "Tôi chỉ định hỏi tình hình hiện tại của người theo đuổi tôi thôi."
Đầu bên kia vang lên tiếng cười: "Đang trên đường về."
"Ồ." Cô khẽ ho một tiếng: "Tôi tuyên bố trước nhé, có rất nhiều người đang đuổi theo tôi, bọn họ nắm tay xếp hàng có thể xếp được ba vòng quanh trái đất đấy."
"Ừ." Người đàn ông cười nói: "Tôi biết."
"Nhưng dựa vào chút xíu duyên phận giữa chúng ta, tôi nói là chút xíu thôi nhé." Ngụy Thư có chút ngượng ngùng: "Tôi sẽ miễn cưỡng ưu tiên cho anh.".
Cô ấy vội bổ sung: "Tôi chỉ nói là ưu tiên mà thôi, không có nghĩa là anh đã được chọn đâu nhé."
Mục Vân Ế khé hỏi: "Vậy phải làm sao mới có thể được chọn?"
"Cái này ấy à." Cô suy nghĩ một lúc rồi quyết định ném vấn đề lại cho anh: "Cái này phải xem biểu hiện của anh."
"..."
"Được rồi." Giọng người đàn ông trầm xuống: "Vậy em chuẩn bị cho tốt nhé."
"Hả?"
"Tôi đến theo đuổi em đây."
Ngày hôm sau, khi đến phim trường, khóe môi Ngụy Thư vẫn luôn nhếch lên.
Ngay cả chị gái trong phòng thay đồ cũng hỏi: "Đây là tối qua được ăn kẹo hay sao? Tâm trạng tốt như vậy?"
Cô cười: "Bí mật."
Chị gái đó dán lại gần nhìn nụ cười của cô: "Yêu rồi à?"
Ngụy Thư cố gắng hạ độ cong nơi khóe môi xuống: "Không có."
Chị gái đó gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ: "Ồ~"
Điện thoại vang lên tiếng "ting ting", Ngụy Thư vội vàng cầm lên, nhìn tin nhắn trên màn hình.
Mục Vân Ế: "Em dậy chưa?"
Ngụy Thư gõ điện thoại trả lời anh: "Dậy rồi, đang trang điểm."
Một lúc sau.
Anh gửi một bức ảnh, trong tấm ảnh là cây bút đang cắm thẳng trên bàn họp.
Mục Vân Ế: "Một lúc nữa tôi sẽ họp."
Anh lại nói: "Cuộc họp ở đây rất giống với thượng triều buổi sáng ở thế giới của tôi, chỉ khác là thời gian muộn hơn nhiều, họp xong có thể đi ăn tối luôn."
Khóe môi Ngụy Thư khẽ nhếch, trong đầu đột nhiên hiện lên một cảnh tượng.
Mục Vân Ế mặc long bào với hoa văn được thêu chìm bằng chỉ vàng ngồi trong đại điện, bên dưới là trăm võ bá quan đến yết kiến, tất cả mọi người đều đang khom lưng cúi đầu, vô cùng trang nghiêm, không dám thất lễ.
Mà sau khi đến đây, anh lại trở thành Phó Chủ tịch Tập đoàn nhà họ Mục, cũng phụ trách sinh kế của hàng chục triệu người.
Địa vị cao trọng, xuất thân cao quý.
Dường như ở đâu anh cũng được mọi người chú ý.
Ngụy Thư đang suy nghĩ mất hồn thì thấy tin nhắn của anh.
Mục Vân Ế: "Bắt đầu họp rồi."
Một meme được gửi kèm ở bên dưới
Sói xám lớn xoa đầu thỏ nhỏ.
Cô mỉm cười, cũng đi tìm meme.
Gửi cho anh một cái.
Thỏ nhỏ xoa mặt sói xám lớn, sau đó chạy như bay.
Gửi xong, Ngụy Thư cũng tự sờ mặt mình.
Bắt gặp ánh mắt đầy ẩn ý của chị gái nọ, cô hùng hồn nói: "Tôi không yêu đương."
Chị gái nọ gật đầu: "Ồ ~"
"..."
Sau khi cảnh quay buổi chiều kết thúc, Hứa Kiều và nhóm mấy cô gái buôn chuyện kia lại vây quanh, tiếp tục xoa tay dò hỏi Ngụy Thư.
"Ngụy Thư, ngày hôm qua chúng tôi lại nhìn thấy hai vị thiếu gia nhà họ Mục tới tìm cô đấy."
"Sao rồi, sao rồi, đã phân thắng bại chưa?"
"Tôi cá là người cao hơn thắng. Mục Đình và Thư Thư đã có tin đồn lâu như vậy mà vẫn không có gì xảy ra cả, chắc chắn là bại rồi."
"Ồ, nếu như là tôi, chắc chắn cũng chọn đại thiếu gia. Anh ấy cao ráo đẹp trai, trông rất có cảm giác an toàn."
...
Ngụy Thư bị bọn họ xoa rát cả tay, cười kéo tay ra: "Các chị em, nếu như có ứng cử viên nào tốt, tôi sẽ giới thiệu cho mọi người."
Cuối cùng bọn họ cũng ngừng lại, làm động tác "OK": "Chờ tin tốt từ Ngụy Thư nương nương đó nha."
"..."
Chẹp, lại còn Ngụy Thư nương nương cơ đấy.
Ngụy Thư cầm kịch bản quay trở lại phòng thay đồ, lấy điện thoại di động trong túi ra, vừa đúng lúc thấy có tin nhắn mới.
Mục Vân Ế: "Cuộc họp thật tẻ nhạt, lại còn kéo dài cả ngày."
Cô không nhịn được cười, gửi tin nhắn: "Anh tan làm chưa?"
Mục Vân Ế: "Vẫn chưa nữa."
Ngụy Thư: "Ừ, hôm nay tôi cũng có cảnh quay đêm."
Mục Vân Ế: "Họp xong tôi sẽ qua đó."
Ngụy Thư mỉm cười, vừa định tắt điện thoại thì thấy ảnh đại diện của Mục Đình có một chấm đỏ.
Tiếp theo đó là một chuỗi "A a a a a".
Cô cạn lời mở khung trò chuyện của Mục Đình, thấy anh ta gửi một loạt tin nhắn.
Mục Đình: "Tôi quỳ xuống cầu xin em hãy tránh xa Mục Vân Ế, anh ta thật sự đáng sợ lắm luôn! Hôm qua bóp cổ tôi thì thôi đi, hôm nay anh ta còn làm chuyện lớn hơn cơ."
Mục Đình: "Chính sách mới được ban hành dồn các nhân viên lâu năm của công ty vào chỗ chết, ép họ đến mức phải chủ động từ chức. Đối với những nhân viên đã làm việc trong công ty hơn 20 năm, anh ta lại có thể sa thải mà không nói một lời nào. "
Mục Đình: "Hơn nữa em không biết đâu, người đàn ông đáng sợ này còn đập nứt bàn họp nữa! Định mệnh, rốt cuộc người đàn ông này ăn gì mà lớn vậy?"
Mục Đình: "Cầu xin em đó, không phải tôi nói xấu tình địch của mình đâu. Tôi chỉ nhắc nhở em, vị Hoàng đế cổ đại đó không biết đã gϊếŧ bao nhiêu người rồi, sao em còn dám ở cùng anh ta vậy."
Mục Đình: "Thật đó, tôi quỳ xuống cầu xin em luôn, cầu xin em với tư cách là một người bạn. Nếu có chuyện gì xảy ra với em thì tôi phải làm sao, a a a a!"
Ngụy Thư đọc từng tin nhắn một, tâm trạng lại có chút phức tạp khó tả.
Cô ngồi ngẩn ngơ một lúc, lại lướt lại lịch sử trò chuyện với Mục Vân Ế.
Mục Vân Ế: "Cuộc họp thật tẻ nhạt, lại còn kéo dài cả ngày."
"..."
Cô nghĩ ngợi hồi lâu, quyết định nhắn tin cho Mục Vân Ế: "Tôi muốn uống trà sữa."
Một lúc sau.
Mục Vân Ế: "Được."
Đến tận lúc mặt trời ngả về tây.
Sau khi Ngụy Thư vừa tẩy trang, thay quần áo xong thì thấy nhân viên đoàn làm phim chạy vào: "Ngụy Thư, Ngụy Thư, cô mua trà sữa cho chúng tôi à?"
Cô ngẩng đầu thì thấy có một chiếc xe chở trà sữa đang đi vào, nhân viên ngồi trong xe còn nói: "Trà sữa Ngụy Thư đặt, mời mọi người uống."
Mọi người xung quanh đều ồ ạt chạy tới.
Nhân viên đoàn làm phim vui mừng cầm lấy trà sữa, bắn tim với cô: "Ngụy Thư à, yêu cô!"
Ngụy Thư cười với bọn họ, sau đó cúi đầu nhắn tin cho Mục Vân Ế: "Sao anh lại mua cả xe trà sữa cho tôi thế?"
Đợi một lúc lâu vẫn không thấy anh trả lời.
Khi cô ngẩng đầu lên thì thấy Mục Vân Ế mặc một bộ vest đen phẳng phiu, hơi nghiêng người tựa vào cửa, tay cầm điện thoại di động lắc lắc với cô.
Người đàn ông vai rộng chân dài, tỷ lệ cơ thể hoàn hảo, khi mặc vest trông lại càng cao quý không gì sánh được.
Đúng lúc có nhân viên cầm hai cốc trà sữa qua đây.
Lúc đi ngang qua Mục Vân Ế, cô ấy còn liếc nhìn anh, khẽ há miệng, lại nhìn một lúc lâu mới chạy đến trước mặt Ngụy Thư: "Trà nho kem cheese cô thích nhất đây."
"Cảm ơn."
Nhân viên lại quay đầu nhìn Mục Vân Ế một lần nữa, đưa cho anh cốc còn lại: "Phó Chủ tịch Mục."
Mục Vân Ế khẽ gật đầu, cầm cốc rồi đi vào.
Anh kéo ghế ngồi xuống, cầm ly trà sữa trên tay nhưng lại không uống, ngón tay gõ gõ, môi khẽ cong lên.
Ngụy Thư cúi đầu nhìn ly trà sữa trong tay anh, lại ngẩng đầu nhìn vào đôi con ngươi đen và sâu thẳm của anh, cười nói: "Hôm nay tâm trạng của anh có vẻ rất tốt nhỉ?"
Mục Vân Ế: "Không tốt."
"Hả?"
Anh không nhìn cô mà cụp mắt nhìn ly trà sữa trên tay.
Một lúc lâu sau, người đàn ông nói nhỏ: "Nhưng khi nhìn thấy em, tâm trạng lại tốt rồi."
"..."
Khóe miệng Ngụy Thư không nhịn được nhếch lên, ngay sau đó lại bị cô cưỡng ép hạ xuống.
Người đàn ông này sao thế này!!!
Mục Vân Ế lấy từ trong túi ra một con thỏ búp bê.
Anh nói: "Có một người bán đồ chơi ở cổng vào phim trường. Tôi nhìn cái này giống em đã mua nó."
Ngụy Thư liếc mắt nhìn con thỏ trong tay anh, bĩu môi: "Có chỗ nào giống tôi chứ?"
"Hử? Không giống sao?" Mục Vân Ế liếc mắt nhìn: "Trông rất giống mà."
"..."
Ngụy Thư vội vàng chạy đến bên cạnh anh, vươn tay giật con thỏ khỏi tay anh, tức giận ôm vào lòng.
Chỉ nghe thấy người đàn ông khẽ cười, lại lấy từ trong túi ra một con sói xám lớn, còn nhẹ nhàng cầm lấy nó chạm vào má cô.
Ngụy Thư né tránh.
Cô thấy Mục Vân Ế giấu sói xám lớn trong bộ vest của mình, còn nhìn cô cười xấu xa.
Bắt gặp ánh mắt của anh, Ngụy Thư đột nhiên nhớ tới những meme họ luôn gửi cho nhau dạo gần đây, xòe tay nói: "Đưa tôi xem xem."
Anh lắc đầu và giấu sói xám lớn vào sâu hơn.
"Có đưa không?"
Lắc đầu.
Ngụy Thư vẫn xòe tay, khẽ lắc.
Tiếp tục lắc đầu.
Ngay khi cô vẫn đang tức giận, Mục Vân Ế lại cầm lấy con sói xám lớn chạm vào má cô một lần nữa, bị cô phát hiện thì nhanh chóng cất đi.
Như học sinh tiểu học.
Ngụy Thư cười đánh hắn: "Mục Vân Ế! Anh, ấu trĩ!"
Mục Vân Ế cầm sói xám lớn chạm vào tay cô.
Cô lại đánh anh: "Đồ xấu xa."
Tay cô bị anh nắm lấy.
Ngụy Thư vội vàng rụt tay lại, đầu ngón tay nơi bị anh chạm vào trong nháy mắt trở nên nóng rực.
Mục Vân Ế đặt cốc trà sữa xuống, duỗi chân về phía cô, như đang giam cô lại.
Ngay khi cô cúi đầu xuống nhìn thì thấy người đàn ông đang từ từ dán lại gần, ở tai cô khẽ hỏi: "Vậy tối nay có muốn về nhà với đồ xấu xa không?"