Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Bị Lão Đại Cố Chấp Quấn Lấy

Chương 23: Đàn ông không bao giờ ẩn ý với người phụ nữ mình thích

« Chương TrướcChương Tiếp »
Khi Mục Vân Ế đi đến, ánh đèn trong đoàn làm phim trong nháy mắt như tập trung hết lên người anh.

Khuôn mặt góc cạnh của người đàn ông cũng bị ánh sáng phân thành hai vùng sáng tối, không nhìn ra được vẻ mặt của anh, nhưng những người có con mắt tinh tường đều có thể cảm nhận được khí chất đặc biệt lạnh lùng trên người anh.

Ngụy Thư ngẩng đầu khỏi máy quay, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của anh.

Kết quả là khi Mục Vân Ế đi được nửa đường thì bị Mục Đình ở phía sau chặn lại.

Mục Đình hổn hển: "Mục Vân Ế, anh nói rõ cho tôi! Anh là anh trai tôi sao? Lại còn chị dâu của tôi, Ngụy Thư đã đồng ý anh chưa?"

Mục Vân Ế kéo tay anh ta xuống: "Chẳng lẽ thay thành tổ tông với tổ mẫu sao?"

"..."

Mục Đình bị anh chọc tức, ôm chặt lấy eo của Mục Vân Ế kéo anh lại.

Anh ta vừa kéo vừa chửi: "Mục Vân Ế, tôi nói cho anh biết, Ngụy Thư sẽ không bao giờ thích loại hình như anh đâu."

Mục Vân Ế dừng lại, quay đầu nhìn anh ta, giễu cợt: "Chẳng lẽ thích loại như cậu?"

"Cô ấy thích tuýp người dịu dàng!" Mục Đình hét lên: "Ông đây học lâu như vậy cũng không học được, anh lại càng không học được loại tính cách này!

"..."

"Cô ấy sẽ không thích anh đâu nghe rõ chưa? Lão yêu quái! Ngụy Thư vĩnh viễn, cũng sẽ không, thích anh đâu."

Mục Vân Ế đột nhiên dùng sức kéo Mục Đình đến một căn phòng không có người, xoay người ấn anh ta vào tường, bàn tay bóp cổ anh ta.

"Tên nhóc thối tha, tôi nhịn cậu rất lâu rồi." Người đàn ông tăng lực trên các ngón tay: "Nếu như không phải đang ở trước mặt cô ấy, bây giờ còn chưa đến lượt ngươi dạy Cô làm việc đâu."

Mục Đình vùng vẫy: "Định mệnh..."

Các ngón tay dần dần siết chặt.

Mục Đình dùng hết sức đập thật mạnh vào cổ tay Mục Vân Ế.

Nhưng bàn tay của người đàn ông cứ như được làm từ thép vậy.

Dù anh ta cố gắng thế nào cũng không làm gì được, thậm chí còn bị bóp chặt hơn.

Một người đàn ông đã chinh chiến nhiều năm trên chiến trường cổ đại, lại còn là hoàng đế trị vì cả một vương triều to lớn, lần đầu tiên bị chính con cháu của mình chế giễu ngay trước mặt.

Lại còn chọc đúng vào tim đen.

Lần này Mục Vân Ế thật sự không thể kìm được cơn tức giận của mình.

"Mục, Mục Vân Ế." Mục Đình mở miệng: "Anh xem anh thế này thì có người phụ nữ nào thích anh chứ."

Anh thả tay ra.

Mục Đình ôm lấy cổ mình ho khan, lại ngẩng đầu nhìn người đàn ông như ác quỷ này.

Anh ta nói: "Ngụy Thư có hàng chục triệu fans, chỉ fans nam thôi đã chiếm hơn một nửa. Người theo đuổi cô ấy có thể xếp được ba vòng quanh trái đất."

Nhìn thấy gân xanh nổi lên trên mu bàn tay của Mục Vân Ế, anh ta lại càng không cam lòng: "Anh là người cổ đại, dựa vào đâu mà tranh giành với người hiện đại chúng tôi chứ?"

Mục Vân Ế cúi người, vươn tay nắm lấy tóc Mục Đình, đôi mắt dài hẹp sắc bén khẽ híp lại, khóe môi giật giật: "Cậu nói đủ chưa?"

Mục Đình: "..."

"Nếu không phải vì nể mặt ông Mục." Mục Vân Ế đẩy đầu anh ta: "Tôi đã thay nhà họ Mục thanh lý môn hộ rồi."

Mục Đình thở hổn hển, tim đập thình thịch.

Anh ta thực sự suýt chút nữa bị người đàn ông như ác quỷ này bóp chết.

Nhớ lại mấy ngày qua, Mục Vân Ế bỗng dưng bớt nóng nảy hơn, để mặc anh ta tự tìm đường chết mà vẫn không tức giận cũng là vì đang ở trước mặt Ngụy Thư.

Sâu trong xương tủy của người đàn ông này là sự độc đoán, mạnh mẽ, máu lạnh và hung ác.

Đừng nói đến việc trước đây sao anh có thể trở thành Hoàng đế, chỉ cần nhìn biểu hiện anh trong khoảng thời gian này là biết.

Mục Vân Ế vừa tiếp quản Tập đoàn nhà họ Mục chưa được bao lâu, những ông già bình thường vốn rất hay ý kiến lại không hề có ý kiến phản đối anh.

Thậm chí tránh anh như tránh Ôn thần.

Chỉ cần nghĩ là biết, thủ đoạn của người đàn ông này khủng khϊếp đến thế nào.

"Anh có biết ở đây gϊếŧ người là phạm pháp không?" Mục Đình vẫn không chịu thua, cố gắng vớt lấy một chút thể diện cho bản thân.

Người đàn ông cao ngạo nhìn anh ta.

Mục Đình muốn đứng dậy, nhưng chân mềm nhũn khiến anh lại phải ngồi xuống.

Anh ta đành phải ngồi dưới đất cười nói: "Mục Vân Ế, thế giới của các anh chỉ có lực lượng mạnh mẽ, không nói đạo lý, đến thế giới này vẫn duy ngã độc tôn(1)."

(1) "Duy ngã độc tôn" (唯我独尊): được cho là câu nói đầu tiên khi Phật Thích Ca Mâu Ni đản sinh. Chê kẻ tự đề cao mình, cho rằng chỉ có mình là đáng tôn quý.

Mục Vân Ế vỗ nhẹ quần áo của mình, đôi mắt cụp xuống, "Thì sao?"

Mục Đình rống lên: "Nếu anh có thể theo đuổi được Ngụy Thư, tôi sẽ trồng cây chuối ăn cứt."

"..."

Khóe môi Mục Vân Ế khẽ cong lên, đưa tay vuốt bức tường trước mặt, sau đó lòng bàn tay úp vào nhau, vỗ nhẹ.

Bột trên tay rơi xuống đầu Mục Đình.

"..."

"Được thôi." Người đàn ông cười nhẹ: "Tôi muốn xem thử con cháu nhà họ Mục sẽ tạo ra kỳ quan này thế nào."

Anh vuốt chút bột còn sót trên tay mình lên má Mục Đình, rồi lại vỗ nhẹ mấy cái.

"Con cháu hoàng thất, nói được làm được."

"..."

Ở đầu bên này, Ngụy Thư cũng đã kết thúc buổi livestream sớm hơn dự tính.

Cô đang định đi tìm bọn họ thì thấy Mục Vân Ế cúi đầu vỗ vỗ tay mình, vẻ mặt chán ghét ra khỏi phòng.

Cô vội vàng chạy tới: "Hai người đánh nhau ở trong này à?"

Mục Vân Ế đưa tay ra sau lưng, môi khẽ nhếch lên: "Không đánh nhau."

"Không đánh nhau thì tại sao nhịp tim nhanh như vậy?"

Ngụy Thư muốn đi vào xem thử, nhưng bị người đàn ông dùng tay ngăn lại.

Mục Vân Ế đi tới trước mặt cô, chặn luôn đường cô: "Mục Đình nói cậu ta muốn biểu diễn động tác trồng cây chuối ăn cứt cho tôi xem."

"..."

Ngụy Thư cạn lời: "Ôi cái này, đúng là phong cách nói chuyện của anh ta."

"Ừ." Mục Vân Ế phối hợp gật đầu: "Cậu ta nói đang tập cách trồng cây chuối, sẽ biểu diễn toàn bộ cho tôi xem sau."

"..."

Cô đang định bật cười thì thấy Mục Đình bước ra khỏi phòng với vẻ mặt ủ rũ.

Trên đỉnh đầu còn dính một lớp bột trắng, trông có vẻ hơi nhếch nhác, cổ áo sơ mi trắng dựng lên che kín cổ anh ta.

Ngụy Thư liếc anh ta một cái, cười hỏi: "Anh luyện tập xong chưa?"

Mục Đình khó hiểu: "Luyện tập xong gì cơ?"

Cô chỉ vào Mục Vân Ế: "Anh ấy nói là anh đang..."

Mục Vân Ế đột nhiên nắm ngón tay Ngụy Thư kéo về phía trước: "Đi thôi."

"..."

Dọc đường đi, Mục Vân Ế vẫn im lặng không lên tiếng, chỉ nhìn sườn mặt anh thôi cũng thấy lành lạnh lạ thường.

Ngụy Thư muốn tìm chủ đề gì đó để nói, nhưng lại không biết nên nói gì.

Cô đành hỏi: "Hôm nay chúng ta đã bên nhau đủ năm tiếng chưa?"

"..."

Cơ hàm của người đàn ông khẽ cử động, giọng nói của anh cũng trầm xuống: "Em không muốn ở cạnh tôi đến vậy sao?"

Ngụy Thư dừng lại, lén lút liếc nhìn Mục Vân Ế.

Sau khi đối mắt với anh một lúc, cô nhanh chóng quay đầu đi, giải thích: "Tôi không có ý này, chỉ hỏi thôi."

Hai người không nói thêm lời nào nữa.

Sau khi về đến khách sạn của đoàn làm phim, Ngụy Thư nhìn Mục Vân Ế: "Đêm nay anh..."

Bước chân của anh vẫn không dừng lại, duỗi tay khẽ đẩy cô vào thang máy.

Cả thang máy chỉ có hai người họ.

Mục Vân Ế quay lưng về phía cô, cúi đầu nhìn các nút bấm của thang máy, không nói lời nào.

Ngụy Thư bước tới quẹt thẻ, lại ấn số tầng.

Lúc này thang máy mới đi lên, không gian trong thang máy yên tĩnh lạ thường.

Khi đến tầng Ngụy Thư đã ấn, Mục Vân Ế bước ra, hơn nữa còn đi thẳng đến phòng của cô.

Cô vội vàng đi theo, ngón tay giật nhẹ tay áo anh: "Mục Vân Ế."

Người đàn ông quay đầu lại.

"Đêm nay anh ở đâu?"

Không phải là, muốn ở trong phòng cô chứ?

Mục Vân Ế không trả lời.

Mãi đến khi Ngụy Thư đến cửa phòng đoàn làm phim đã sắp xếp cho cô, Mục Vân Ế mới dừng lại, đút tay vào túi quần nhìn cô, nâng cằm nói: "Vào đi."

Ngụy Thư nhìn anh: "Vậy đêm nay anh về nhà sao?"

Người đàn ông nhìn cô chằm chằm, hỏi ngược lại: "Em quan tâm tôi à?"

"Vậy thì một mình anh..."

Anh đột nhiên cắt ngang: "Tôi vẫn luôn một mình."

Anh vừa dứt lời, trái tim của Ngụy Thư như bị gõ một phát.

"Xóa tài khoản WeChat của Mục Đình, được không?" Mục Vân Ế tiến lên một bước "Tôi sẽ không để cậu ta làm phiền em nữa."

Thấy Ngụy Thư không lên tiếng, Mục Vân Ế lại tiến lên một bước nữa.

"Có phải em vẫn luôn sợ tôi không?"

Ngụy Thư: "Cũng không phải là sợ."

"Vậy thì em thấy tôi như thế nào?"

Ánh đèn hành lang như tối dần, dáng vẻ người đàn ông cao lớn, anh càng tiến về phía trước, hormone nồng đượm trên người lại càng thêm bá đạo, khiến người ta không thể không chú ý.

"Ngụy Thư, có phải em không hiểu ý của tôi không?"

Anh vươn tay xoa nhẹ dái tai Ngụy Thư, đầu ngón tay thô ráp khẽ cọ xát khiến tai cô ngưa ngứa.

"Mỗi lần nhìn thấy em, nhịp tim của tôi đều không tự chủ được mà tăng nhanh." Giọng anh ám muội mơ hồ, lại còn cố ý kéo dài giọng, dường như muốn để cô nghe rõ hơn.

"Em không cảm nhận được sao?"

"Vậy nên anh nói thử xem." Anh cúi người xuống gần hơn, suýt chút nữa ép Ngụy Thư vào cửa: "Là muốn cùng em thử cảm giác ở bên nhau mỗi ngày."

"Muốn để em lắng nghe nhịp tim của tôi."

"Cũng muốn em nhìn xem, tôi là người đàn ông như thế nào."

"..."

Ngụy Thư nín thở, cảm giác tim mình đập nhanh đến nỗi như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực.

Ngón tay của Mục Vân Ế rời khỏi dái tai, chuyển xuống chống ở hai bên người cô, cúi đầu ngắm cô thật kỹ.

"Ngụy Thư, trong thế giới của tôi, đàn ông không bao giờ ẩn ý với người phụ nữ mình thích."

Hơi nóng của anh nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt cô.

"Tôi với em, cũng vậy."

"..."

"Rung động, lời tỏ tình, theo đuổi, đều là những lần thử đầu tiên trong đời tôi." Anh trầm giọng nói: "Em sẽ cho tôi cơ hội này chứ?

Ngụy Thư chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, nhưng lại bị giọng nói từ tính và khàn khàn của người đàn ông này lần lượt đánh vào dây thần kinh não bộ.

Hãm sâu, tỉnh táo, lại do dự.

"Hửm?" Mục Vân Ế nghiêng đầu, tới gần cô.

"Nói đi."

"Tôi, tôi biết rồi." Ngụy Thư ấp úng nói: "Anh có, có thể cho tôi chút thời gian để tiêu, tiêu hóa được không?"

Mục Vân Ế vươn tay xoa nhẹ đầu cô, ghé vào tai cô khẽ nói: "Được thôi, cho em thời gian."

"..."

Ngụy Thư cảm thấy hai chân mình mềm nhũn.

Mục Vân Ế buông cô ra, cầm lấy thẻ phòng trên tay cô, quẹt cửa phòng, đẩy cô vào, nhưng mình lại đứng ngoài.

Anh nói: "Ngủ ngon."

Ngụy Thư cầm thẻ phòng dựa vào cửa, mặt dần nóng lên. Cô không dám nhìn anh, chỉ vẫy tay với anh, rồi vội vàng đóng cửa lại.

Trong phòng chỉ có mình cô, Mục Vân Ế ở bên ngoài vẫn chưa rời đi, nhịp tim cực nhanh vang vọng trong không khí.

Cô chạm vào ngực mình.

Nhịp tim cũng rất nhanh.

Điện thoại vang lên tiếng "ting ting".

Ngụy Thư vội cầm lên xem.

Mục Vân Ế gửi cho cô một meme.

Sói xám lớn ngậm thỏ nhỏ trong miệng tha về hang ổ của mình.

---------------------------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Mục Đình: "Nhanh như vậy đã phải biểu diễn rồi sao???"

[Hú hú, xin hãy lưu lại, nếu không tôi sẽ cho rằng không có ai đọc cả hu hu hu.]
« Chương TrướcChương Tiếp »