Chương 22: Nếu chị dâu của cậu bị người khác cướp mất thì phải làm sao

Bên trong nhà hàng.

Ngụy Thư nhìn thực đơn trước mặt, lại buồn bực không yên liếc nhìn hai người đàn ông phân biệt ngồi ở hai bên người cô.

Theo phép lịch sự, cô hỏi: "Anh muốn ăn gì?"

Mục Vân Ế: "Tôi sao cũng được."

Mục Đình dán người lại gần: "Thư Thư, em gọi gì anh cũng thích ăn."

Mục Vân Ế: "..."

Không thèm để ý đến hai vị thiếu gia này nữa, Ngụy Thư dứt khoát gọi toàn những món mình thích ăn.

Món ăn rất nhanh đã được bưng lên, Mục Đình vội vàng gắp một miếng nấm hương để vào trong bát của Ngụy Thư, ân cần nói: "Thư Thư, món em thích nhất này."

Ngụy Thư định trợn mắt với anh ta thì thấy Mục Vân Ế kéo bát của cô qua.

Đổ thẳng tất cả các lát nấm trong bát vào cái gạt tàn bên cạnh.

Mục Đình tức gần chết: "Mục Vân Ế, anh vừa vừa phai phải thôi. Tôi gắp cho Ngụy Thư, anh quản làm đếch gì."

Mục Vân Ế nhìn Ngụy Thư: "Em tự gắp đi, đồ cậu ta gắp có thể sẽ có độc."

"..."

Ngụy Thư xua tay: "Hai người cũng tự mình gắp đi."

Cô cúi đầu im lặng bắt đầu ăn, xong sớm thì thoát khỏi tình cảnh xấu hổ này sớm.

Lúc này, Mục Đình ở bên cạnh đột nhiên đứng dậy, gắp mấy lát nấm hương, khẽ nói: "Vân Vân, nào, để em trai gắp đồ ăn cho anh."

"..."

Những lát nấm hương rơi vào bát của Mục Vân Ế.

"..."

Ngụy Thư cố gắng nhịn cười, yên lặng nhìn phản ứng của Mục Vân Ế.

Mặt người đàn ông tối sầm lại.

Mục Vân Ế đặt đũa xuống.

Ngay khi đũa chạm vào đĩa liền gãy làm ba phần.

Ngụy Thư sửng sốt.

Mục Đình cũng sửng sốt.

Cô vừa định âm thầm lùi lại thì thấy Mục Vân Ế đột nhiên đứng dậy, cúi xuống kéo cả ghế lẫn cô sang bên cạnh anh.

Sau đó, người đàn ông đứng thẳng người, chuyển đĩa rau phủ đầy ớt đến trước mặt Mục Đình, lấy thìa và múc một thìa thật lớn vào bát của anh ta.

"Đình Đình..."

"..."

Hai người còn lại nghe được đều không khỏi run rẩy cả người.

Mục Vân Ế không đổi sắc mặt, rải ớt đầy bát của Mục Đình.

Cho đến khi một ít ớt rơi ra khỏi bát của anh ta, anh mới hài lòng dừng lại:

"Đây là tổ tiên quan tâm chăm sóc con cháu."

Nói xong, anh đẩy thức ăn đầy ớt sang cho anh ta, biểu cảm của Mục Đình dần dần mất khống chế.

Ngụy Thư không nhịn được cười phá lên, học theo giọng điệu khi nãy của Mục Vân Ế: "Đình, Đình Đình..."

Mục Đình phản ứng rất nhanh, thậm chí còn "Ơi" một tiếng.

Người đàn ông quay đầu lại nhìn chằm chằm: "Đình Đình là để em gọi sao?"

Ngụy Thư: "..."

Thế tôi, tôi đi nhé?

Khó khăn lắm mới để họ ngồi xuống, lúc này Ngụy Thư mới có thể tự cứu mình ra khỏi cơn đói.

Hai người đàn ông lần lượt ném hết đồ trong bát ra, bắt đầu cúi đầu ăn.

Ăn được một nửa, Mục Đình thấy ghế của Ngụy Thư đã cách xa mình nên lặng lẽ duỗi tay ra, muốn kéo ghế cô về phía mình.

Kết quả là bị Mục Vân Ế bắt được, anh lạnh lùng nói: "Mục Đình, đừng đυ.ng vào ghế của cô ấy."

Mục Đình mắng anh: "Anh lại còn không biết ngại mà nói ra sao lão quái vật, vừa nãy là anh đẩy ghế cô ấy đi trước đấy."

Mục Đình thấy dù sao mình cũng đã bị phát hiện, bèn công khai kéo ghế của Ngụy Thư qua.

Ngụy Thư vẫn đang cầm một con tôm hùm đất, còn chưa kịp bóc vỏ đã cảm thấy ghế của mình đang dịch chuyển.

Mục Vân Ế vươn người qua Ngụy Thư, bẻ tay Mục Đình: "Cậu buông ra, không được phép đυ.ng vào cô ấy."

Mục Đình: "Dựa vào đâu mà cô ấy ở gần anh như vậy, lại ở xa tôi như thế!"

Mục Vân Ế: "Đây gọi là khoảng cách an toàn."

Mục Đình: "Đùa gì vậy hả? Thư Thư ở với anh mới cần khoảng cách an toàn, với tôi chỉ có khoảng cách gần gũi thôi."

Thấy hai người lại bắt đầu cãi nhau vì vấn đề khoảng cách, Ngụy Thư với tư cách là người ở giữa, đưa quyết định công bằng với cả hai.

"Hai người..."

Hai người dừng lại.

"Cùng giữ khoảng cách một mét với tôi."

"..."

Họ bắt đầu dịch ra, lại còn đấu với nhau xem ai nhanh hơn, sợ rằng chỉ cần chậm một chút thôi sẽ bị cô chán ghét.

Bọn họ đã yên tĩnh lại, Ngụy Thư rốt cuộc cũng có thể ăn cơm rồi.

Bữa cơm này khiến Ngụy Thư đứng ngồi không yên, khó khăn lắm mới ăn xong, cô vội vàng xách túi chạy lên xe RV, ai cũng không thèm để ý.

Hai người đàn ông chỉ có thể trơ mắt nhìn cô lên xe RV.

Nhìn hai người đàn ông đang đứng ngoài cửa kính xe, Ngụy Thư quyết định nằm nhắm mắt dưỡng thần.

Ngô Vũ ở bên cạnh còn cười cô: "Sao? Cảm giác được nhân vật lớn mê mẩn thế nào?"

"Thôi thôi, xin đừng, quá mệt mỏi." Cô nằm xuống: "Nếu cứ phải ứng phó với hai vị ấu trĩ như học sinh tiểu học kia, em thật sự chống đỡ không nổi."

Khi họ cãi nhau, Ngụy Thư chỉ cảm thấy mình chẳng khác nào giáo viên chủ nhiệm, luôn luôn phải chú ý quản lý nhắc nhở họ.

Giống như một bậc thầy công bằng vậy, phải tìm sự cân bằng giữa hai bên, nếu không sẽ gây ra một trận cãi vã mới.

Quá khó, thật sự quá khó!

Ngô Vũ hỏi: "Về khách sạn của đoàn làm phim hay là đưa em về nhà?"

Ngụy Thư: "Về phim trường, em vừa nhận được thông báo đoàn làm phim muốn livestream. Sau khi kết thúc livestream thì về khách sạn của đoàn làm phim."

Khách sạn có nhiều người, buổi tối lắng nghe nhịp tim của họ cũng có thể kiếm được một ít tiền.

Xe RV bắt đầu rời đi, Ngụy Thư vừa định nằm nghỉ một lúc, tài xế ngồi ở hàng ghế trước đột nhiên nói: "Hình như có người theo sau."

Ngụy Thư lập tức cảnh giác: "Tay săn ảnh?"

Cô quay đầu lại nhìn, là một chiếc xe con trông có vẻ đắt tiền.

Hơn nữa trông quen mắt đến lạ.

Ngụy Thư kêu xe RV dừng ở ven đường, chiếc xe con kia cũng dừng lại theo.

Chỉ thấy Mục Vân Ế từ trên xe bước xuống, ánh đèn mờ ảo phía sau người đàn ông chiếu lên khuôn mặt anh khiến các đường nét càng thêm sắc sảo.

Anh cúi xuống, giọng nói cũng trầm xuống, mang theo sự dịu dàng mà thậm chí anh còn không nhận ra: "Ngụy Thư, có phải em quên cái gì rồi không?"

Ngụy Thư ngẩng đầu đón lấy ánh mắt anh.

Mục Vân Ế: "Chúng ta phải ở với nhau năm tiếng mỗi ngày, nhưng bây giờ chúng ta vẫn còn thiếu một tiếng 20 phút 30 giây."

Anh nhìn cô chăm chú: "Vậy nên, tối nay cùng tôi về nhà."

"..."

Ngụy Thư vội vàng lảng tránh ánh mắt nóng bỏng của anh.

"Nhưng ngày mai tôi có một cảnh quay lúc bình minh." Cô nói: "Hơn nữa tôi vừa nhận được thông báo phải quay lại phim trường một chuyến."

"Không sao. Tôi ở cùng em." Mục Vân Ế lười biếng đút tay vào túi, ánh mắt bình tĩnh: "Dù sao ngày mai tôi cũng rảnh, đành miễn cưỡng giúp em vậy."

"..."

Ngụy Thư vừa định nói chuyện, lại thấy một chiếc xe con màu đen hình giọt nước khác cũng dừng lại.

Mục Đình ấn cửa kính xe xuống, chỉ vào Mục Vân Ế mắng to: "Anh đúng là lão yêu quái gian trá xảo quyệt, đã nói là ai về nhà nấy, lên mạng chiến đấu, má nó chứ, thế mà anh lại dám lừa tôi!"

Mục Vân Ế đút tay vào túi: "Nói chơi mà cậu cũng tin..."

Anh chậm rì rì kéo dài giọng: "Thật dễ lừa."

"..."

Mục Đình bị câu nói của tổ tông làm cứng họng, vội vàng cởi dây an toàn xuống xe.

Ngô Vũ nhìn thấy hai anh em nhà họ Mục đều đuổi tới nơi, nhanh chóng trốn vào trong xe RV, để chiến trường lại cho ba người này.

Ngụy Thư nhìn Mục Đình: "Chúng tôi phải quay lại phim trường, anh đừng đi theo."

Mục Vân Ế còn đắc ý đẩy với anh ta một cái, nhấn mạnh: "Là 'chúng tôi' đấy."

Mục Đình không chịu: "Mục Vân Ế đi thì tôi cũng đi."

Mục Vân Ế: "Cậu, cút về đi."

Ngụy Thư lắc đầu, lên xe RV.

Hai người đàn ông đẩy tới đẩy lui cả buổi trời.

Thấy xe RV đã chạy xa, bọn họ nhanh chóng lên xe đi theo sau, cả chặng đường như đang hộ tống cô quay lại phim trường.

Sau khi đến phim trường.

Ngụy Thư vừa xuống xe RV đã nhìn thấy nhà sản xuất của "Vân Thư" chạy tới.

Nhà sản xuất sốt ruột nói: "Vừa nãy còn muốn đi tìm cô đấy, giờ đoàn phim đang livestream, nữ chính làm sao có thể vắng mặt được?"

Ngụy Thư: "Nhanh vậy sao? Không phải là 8 rưỡi mới bắt đầu sao?"

"Bùi Tư Vũ có cảnh quay vào sáng sớm mai, nên tối nay mọi người muốn anh ấy kết thúc công việc sớm để về nghỉ ngơi sớm."

Bùi Tư Vũ là nam chính đang hợp tác với Ngụy Thư trong bộ phim này, cũng là một lưu lượng tiểu sinh(1) mới nổi.

(1) lưu lượng tiểu sinh: nam mình tinh có lượng fans hùng hậu, đi đâu cũng được chú ý.

Ngụy Thư bị kéo qua đó.

Khi Mục Vân Ế và Mục Đình bước vào phim trường, Ngụy Thư và Bùi Tư Vũ đang nói nói cười cười trước ống kính.

Hai người còn liếc nhìn nhau một cái, cực kỳ ăn ý.

Mục Đình khoanh tay, mím môi: "Lại là kiểu tuyên truyền rách nát này, có thể làm cái gì mới hơn không? Ngày nào cũng kéo Thư Thư nhà chúng ta xào cái gì mà Vân Thư CP để thu hút thỏa mãn mọi người."

Mục Vân Ế lạnh lùng hỏi: "Bọn họ sẽ phải làm bao lâu?"

"Ngắn thì nửa tiếng, dài thì một tiếng."

"..."

Ở bên này.

Ngụy Thư nhìn những câu hỏi mà fans đặt ra: "Xin hỏi Thư Thư có kỳ vọng gì về nam diễn viên đầu tiên hợp tác với mình vào lần trở lại này không?

Cô ấy nhìn Bùi Tư Vũ: "Kính nghiệp, tốt bụng. Sau mấy ngày làm việc chung, Bùi Tư Vũ đã vượt xa sự mong đợi của tôi."

Bùi Tư Vũ cũng nhìn Ngụy Thư, nói: "Tôi thực sự cảm thấy rất may mắn khi có thể hợp tác với cô Ngụy."

Xa xa, Mục Đình khoanh tay, chán ghét nói: "Hai người này nói thì cứ nói đi, nhìn nhau làm gì?"

Mục Vân Ế ném điện thoại cho anh ta: "Người hiện đại như cậu không biết xem livestream sao?"

Mục Đình đỡ lấy chiếc điện thoại được anh ném qua, nhìn thấy trên màn hình đang hiển thị livestream của "Vân Thư", anh ta ngơ ngác phản ứng lại: "Ồ, đúng rồi, sao tôi không nghĩ ra nhờ?"

Mục Vân Ế thấp giọng mắng: "Sao nhà họ Mục lại có người ngu ngốc như cậu nhỉ."

"..."

Mục Đình đang định trả đũa thì nghe thấy Bùi Tư Vũ hỏi Ngụy Thư: "Cô Ngụy đánh giá thế nào về biểu hiện của tôi những ngày này?"

Ngụy Thư mỉm cười nhìn vào ống kính: "Bạn học Bùi Tư Vũ thật ra là đàn em của tôi, những ngày này cùng nhau làm việc, đàn chị tôi đây chỉ có thể nói là cực kỳ hài lòng với cậu."

Hai người nhìn nhau mỉm cười.

Bình luận điên cuồng chạy qua màn hình.

- Định mệnh, đàn chị và đàn em sao? Tôi yêu niên hạ! ! !

- Đôi này trông xứng quá đi, có muốn cân nhắc phát triển hơn nữa không? (Nháy mắt)

- Đừng ship CP người thật, phía sau Ngụy Thư còn có hai người đàn ông bất phân thắng bại kìa.

- Này có là gì? Hốt trọn cả ba người là xong mà.

- Ngụy Thư, nào, hãy viết một cuốn tiểu thuyết nữ chủ(2) giới giải trí đi!

(2) Nguyên gốc: 买股文 (押宝文): Văn cá cược, chỉ những tác phẩm mà CP cuối cùng cần người đọc/người xem đoán, trong tác phẩm nhân vật chính sẽ có tuyến tình cảm với nhiều người, người đọc/người xem sẽ cá cược xem CP cuối cùng là đôi nào, nếu thua lỗ thì có nghĩa là đoán sai rồi. (Lưu ý, không phải thật sự cá cược bằng tiền)

...

Lúc này, nhà sản xuất cũng nhỏ giọng nhắc nhở: "Hai người có thể làm mấy tương tác ngọt ngào gì đó không?"

Bùi Tư Vũ liếc nhìn nhà sản xuất, gật đầu rồi đưa tay tháo dây buộc tóc của Ngụy Thư.

Ngụy Thư ngơ ngác nhìn anh ta.

Bùi Tư Vũ cười nói: "Tiền bối, để tôi buộc lại tóc cho chị."

Ngụy Thư sững sờ, nói: "À, được thôi."

Người đàn ông đeo dây buộc tóc vào tay, duỗi tay nâng mái tóc mềm mượt của Ngụy Thư lên, buộc từng vòng từng vòng.

Toàn màn hình đều là " A a a chết tôi rồi, ngọt quá đi, ngọt quá đi, ở bên nhau".

Sau đó, Bùi Tư Vũ còn khen ngợi: "Đàn chị trông đẹp quá".

Thấy người phụ nữ và người đàn ông trong màn hình nhìn nhau đùa giỡn, đồng thời toàn màn hình đều là những bình luận điên cuồng gặm đường, ship CP của cư dân mạng, tổ - cháu nhà họ Mục tức nghiến răng nghiến lợi.

"Mục Đình." Quai hàm Mục Vân Ế căng chặt, vẻ mặt lạnh lùng thờ ơ nói: "Nếu chị dâu của cậu bị người đàn ông khác cướp mất thì phải làm sao?

Mục Đình vung nắm đấm: "Đập chết tên đàn ông đó."

Mục Vân Ế bước nhanh về phía Ngụy Thư.

"Cậu nói đúng lắm."

----------------------------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Một lúc sau, Mục Đình nghiêng đầu: "Chị dâu?"