Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Bị Kẻ Thù Dấu Hiệu, Tôi Mọc Đuôi

Chương 2

« Chương TrướcChương Tiếp »
Omega lập tức căng sống lưng, mùi gỗ mun nhàn nhạt trên người Alpha như một tấm võng lớn bao trùm lấy cậu, đó là cảm giác đầy áp lực mà kẻ mạnh mang đến, Omega sợ tới mức cái đuôi cũng run rẩy theo.

Cố tình vào thời điểm này, bàn tay to rộng của Alpha lại nhéo cái đuôi nhung mềm mại như đang trừng phạt nó.

Mà cái đuôi lại gắn liền với xương sống, đó là phần nhạy cảm nhất của Omega, cảm giác tê dại tràn ngập cả cơ thể.

Cậu cũng không ngờ cái đuôi đột nhiên xuất hiện này lại nhạy cảm như vậy.

Cả cơ thể đều mềm nhũn không đứng thẳng nổi, Omega hít sâu một hơi, khẽ trách mắng Alpha "Đệt, đừng chạm vào chỗ đó!"

Thỏ con đã dâng đến tận miệng rồi thì sao Alpha lại có thể dễ dàng buông tha được, hắn hơi cúi người, hơi thở ấm áp phả vào cổ Omega.

Giọng nói đầy vẻ lười biếng và trêu cợt vang lên, "Nơi đó, là nơi này."

Ấy thế mà Alpha còn nghĩ đến trò xấu xa hơn, hắn thò tay xuống dưới phần đuôi của cậu, thậm chí còn vỗ vào nó.

"Hay là nơi này?"

Omega cảm thấy vành tai cậu đang nóng bừng.

Vốn làn da cậu đã trắng rồi, hơn nữa ánh mặt trời xuyên thấu qua bức màn vàng nhạt còn chiếu vào trên mặt, khiến cậu như đang ngâm mình trong vũng rượu hoa hồng.

Kiều diễm và ướŧ áŧ.

Ma xui quỷ khiến, Alpha nghiêng đầu hôn lên môi Omega, một bàn tay đặt ở sau ót cậu, bàn tay còn lại thì nắm lấy cái đuôi.

Alpha không biết tại sao mình lại như vậy, hắn chỉ làm theo bản năng của cơ thể mà thôi.

Hương thơm ngọt ngào trên người Omega như khiến trái tim tĩnh mịch của Alpha được tắm nắng.

Vì chiều cao chênh lệch cộng thêm sự kiềm hãm pheromone khiến Omega dần dần bị thuần phục trong nụ hôn ngoài ý muốn này.

Mãi đến khi mùi hương của cậu trở nên dồn dập thì mới kéo lại được ý thức của Alpha, lúc hai người tách ra còn có thể nhìn thấy sợi chỉ bạc ở giữa.

Omega chôn đầu ở trong lòng Alpha, cố gắng đè nén nhịp tim ngày càng nhanh của mình. Chờ bình tĩnh lại thì vung một quyền vào khóe miệng hắn, "Đừng có đi đâu cũng phát tình, thấy ai cũng hôn hít."

"Ui da."

Alpha giương tay sờ khóe miệng vừa mới bị đánh của mình, may mà chưa bị rách.

Alpha tủi thân, rủ mắt, "Nhưng anh chỉ hôn mỗi em thôi."

Hắn cosplay thành dáng vẻ yếu đuối của Lâm Đại Ngọc khiến cơn giận của Omega lắng xuống, cậu hất tay của hắn ra, "Không được hôn, không được sờ luôn."

"Không thể sờ cái đuôi luôn hả?"

Vừa nhắc đến cái đuôi thì Omega lại nổi giận ngay, thứ này bỗng nhiên xuất hiện, không lẽ nhà cậu có máu mủ với động vật à?

Nhưng không ai khác có thể nhìn thấy cái đuôi trừ Alpha cả. Chẳng lẽ Alpha cũng có cái đuôi?

Omega lập tức hưng phấn như phát hiện bảo bối thần kỳ, cậu đi quanh Alpha vài vòng nhưng không thấy gì cả.

Chắc là ngắn quá nên bị che mất rồi.

"Anh cởϊ qυầи ra đi."

Alpha bị những lời này chọc cười, "Bé cưng, em vội đến vậy à?"

"Anh nghĩ cái gì thế, tôi chỉ muốn nhìn xem anh có cái đuôi hay không thôi." Omega đỏ mặt, ngập ngừng nói.

Số lần mất mặt của cậu suốt mấy chục năm qua cũng không nhiều hơn một ngày hôm nay. Không phải, còn có đêm bị Alpha dấu hiệu nữa chứ.

Alpha hiểu rõ trong lòng, bàn tay thon dài của hắn đặt ở dưới bụng giả vờ làm động thác cởi thắt lưng.

Omega tay mắt lanh lẹ ngăn hắn lại, buồn cười, cởϊ qυầи xong thì vẫn chỉ xem cái đuôi thôi à.

"Không xem nữa ư?"

Đôi mắt sâu thẳm của Alpha nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Omega, như cơn gió lốc muốn cuốn lấy cậu vào trong đó.

"Không — không xem nữa." Cậu lắc đầu.

Yết hầu của hắn không ngừng nhấp nhô, bên tai Omega vang lên tiếng cười khẽ, "Không có gì muốn hỏi anh hả?"

Do dự một lát lâu, Omega mới mở miệng hỏi: "Tại sao anh có thể nhìn thấy cái đuôi của tôi?"

"Bởi vì em bị anh dấu hiệu đó."

————————————

Tạm thời Omega không thể chấp nhận lời giải thích này ngay được, chỉ là dấu hiệu thôi mà tại sao cậu lại biến thành "Quái vật" như vậy chứ.

Một cảm giác bất lực đột ngột tràn lan, khóe mắt Omega ửng đỏ, "Vậy tôi vẫn có thể trở về bộ dáng như bình thường chứ, tôi không muốn trở thành quái vật."

Ánh nắng chiếu vào đôi vai gầy gò của cậu, khiến cho người ta cảm nhận được sự tan vỡ.

Alpha xoa cái đuôi, vỗ về cậu: "Không phải quái vật, cái đuôi xinh đẹp như vậy thì sao có thể xem nó là quái vật chứ, hơn nữa kẻ khác cũng không nhìn thấy nó mà."

"Với cả, nó chỉ xuất hiện vào kỳ phát tình——" Alpha bị tiếng đập cửa ngắt lời.

"Bé cưng, con có thấy anh họ không?"

Omega lau nước mắt, đi mở cửa.

Alpha đi theo phía sau Omega, như muốn ôm cậu vào trong ngực, tiếng gọi "Dì" đầy lễ phép vang lên mang theo chút khoảng cách.

Mẹ của cậu gật đầu.

Bà vẫn không nhìn thấu nổi Alpha trước mắt mình, đời sống cá nhân của hắn như một trang giấy trắng không tì vết.

Tính tình của hắn cũng kỳ quái, mấy năm nay bà không tìm hiểu quá nhiều về giới thương nghiệp nhưng cũng có nghe nói. Thủ đoạn tàn nhẫn, bụng dạ khó lường.

Đây chỉ là lời đánh giá khách quan nhất mà thôi.

Bởi vì thứ tự trong dòng họ, Omega phải ngồi ở cạnh Alpha. Hiện tại cậu không mặc chiếc áo khoác rộng thùng thình kia nữa nên cái đuôi thò ra hết bên ngoài.

Nhưng chỉ có Alpha mới có thể nhìn thấy được cái đuôi lông xù xù trắng tinh đang lắc lư nhẹ nhàng đằng sau chiếc eo thon của cậu.

Đối với hắn thì tất cả đã trở thành sự quyến rũ không tiếng động.

Omega vừa nghe các phụ huynh hỏi chuyện vừa chịu đựng sự vuốt ve đầy kỹ xảo của Alpha.

Cố tình cậu không thể hé răng.

Cậu giống như một bé sư tử đang được vuốt lông, đôi mắt đào hoa xinh đẹp nheo lại, hưởng thụ sự phục vụ của hắn.

Mãi đến khi chú út hỏi một câu, có phải đã đến lúc nên tìm cho cậu một Alpha không, chú quen không ít Alpha ưu tú.

Thời gian phát tình của Omega thường xuyên xảy ra, cho nên họ cũng sớm bước vào tuổi kết hôn, hiện tại cậu đã 23 rồi, nếu không tìm Alpha thì chắc chắn sẽ phải đổi thuốc ức chế thành loại có dược tính mạnh hơn.

"Ưm —" Âm thanh này là bị bàn tay to của Alpha khiến cậu thốt ra tới.

Omega vội vàng nói, "Hiện tại con vẫn chưa muốn kết hôn đâu."
« Chương TrướcChương Tiếp »