Chương 13

Gió đêm hiu hiu mang theo chút cảm giác mát mẻ cuốn đi cái nóng như đổ lửa vào ban ngày, Lâm Dao cúi đầu viết cho xong nét bút cuối cùng, sau đó cẩn thận đánh giá lại một lượt, vẫn cảm thấy chưa đủ đẹp, nhưng cũng đã tốt hơn một chút so với trước đó rồi.

Kể từ khi nhận được bảng chữ mẫu, Lâm Dao đã hạ quyết tâm phải luyện được thư pháp, vì vậy ngày nào nàng cũng chăm chỉ luyện tập, hôm nay đã luyện được một canh giờ rồi, Lâm Dao chọn ra vài tờ bản thân cảm thấy ưng ý rồi dặn dò Mậu Xuân: “Đợi mực khô thì đem cất vào trong thư phòng đi nhé.”

Mậu Xuân đáp lại một tiếng rồi kêu tiểu nha hoàn đi vào thu dọn đồ đạc, còn Mậu Xuân thì bưng chậu nước vào cho Lâm Dao rửa tay, sau đó pha cho nàng một chén trà.

Lâm Dao vô cùng mệt mỏi, nàng nghiêng người tựa lên ghế rồi nhấp một ngụm trà, đợi nước trà vào miệng mới phát hiện đây không phải loại trà Long Tỉnh nàng thường uống, Mậu Xuân thấy thế bất đắc dĩ giải thích: “Vốn dĩ lá trà đã không còn nhiều, phu nhân còn lấy đi làm món kho gì đó, tận mười hai cân trà, nô tì hỏi phu nhân cho vào bao nhiêu, vậy mà phu nhân lại bảo cho hết vào cơ đấy. Thế nên hiện tại chỉ có thể uống loại hồng trà này thôi.”

Từ giọng điệu của Mậu Xuân có thể nghe ra được nàng ấy không khỏi đau lòng cho phu nhân nhà mình, lúc này Lâm Dao mới đứng lên chuẩn bị dùng tất cả lá trà còn lại để làm món kho cho buổi chiều.

“Mùi vị của món này phần lớn phụ thuộc vào việc tay nghề phải khéo léo, nhưng nguyên liệu cũng rất quan trọng, dù cho là nguyên liệu kèm theo cũng không thể dùng những đồ thừa còn sót lại.” Lâm Dao không thích uống hồng trà, nàng đặt cốc sang một bên: “Huống hồ gì người tặng quyển chữ mẫu ra ắt hẳn là người giàu có lắm tiền, đừng nói tới mười hai cân trà, trong mắt ta, chỉ cần người kia muốn thôi, có là Đại Hồng Bào quý giá ta cũng lấy ra để làm nguyên liệu cho món kho rồi đấy chứ.”

Mậu Xuân líu lưỡi: “Đại Hồng Bào ạ? Nô tỳ nhớ lần trước phu nhân mua nó với giá hai lượng, là hai lượng đấy! Phu nhân còn chưa uống ngụm nào đã cầm nó tặng cho đại nhân rồi.” Mậu Xuân nói đến đây thì chợt ngừng lại, Lâm Dao đã hòa ly với Vương Chính Trạch, đương nhiên không nên nhắc đến cái tên này trước mặt nàng mới phải... vậy là nàng ấy liền dè dặt nhìn Lâm Dao.

Tào thị đang thêu thùa bên cạnh, thấy vậy bèn đặt khung thêu xuống rồi chỉ vào Mậu Xuân: “Nha đầu nhà ngươi cứ ỷ phu nhân cưng chiều mà chuyện gì cũng dám nói, nếu như lúc này trùng hợp trong thôn thiếu người làm nông thì ta sẽ đưa ngươi đi mấy ngày cho biết, đi một chuyến về là biết nề biết nếp ngay.”

Mậu Xuân: “Đó là do ta thông minh lanh lợi chứ làm gì có chuyện phu nhân tự nhiên lại thích ta, mà sao lại phải đi trồng trọt ạ? Ma ma người làm thế chẳng phải là tàn nhẫn quá rồi sao?”

Lâm Dao nhìn hai người đấu võ mồm nhịn không được mà bật cười, nàng khoát tay: “Được rồi, được rồi đừng ồn ào nữa, mau đi vào nhà bếp xem xem, đừng để thức ăn bị khét.”

“Để nô tỳ vào xem, cho nhiều lá trà như thế chắc màu sẽ rất đẹp.” Mặc dù Mậu Xuân vẫn cứ mãi đấu võ mồm với Tào thị nhưng thật ra quan hệ giữa hai người rất tốt, dù sao Tào thị cũng đã lớn tuổi, mấy việc chạy tới chạy lui kiểu này đương nhiên là do Mậu Xuân phụ trách, phút chốc đã không thấy bóng dáng Mậu Xuân đâu nữa rồi.



Tào thị thấy thế, nhịn không được bật cười: “Nha đầu này..., luôn cẩu thả như thế, nô tỳ cũng đi xem cho chắc.” Nói xong, bà cũng đứng dậy đi vào căn bếp.

Trong phòng lại trở nên yên tĩnh, Lâm Dao nhắm mắt chuẩn bị nghỉ ngơi một lát, kết quả còn chưa được một phút đã nghe thấy tiếng chạy vội vã của Mậu Xuân.

“Phu nhân, bên kia lại tặng quà đáp lễ ạ.”

Lâm Dao nghe giọng Mậu Xuân đã cảm thấy món quà đáp lễ kia hẳn dọa nàng ta sợ rồi, lại nghĩ lần trước vừa thuận tay một cái đã tặng một quyển mẫu chữ quý báu, không biết lần này bên kia lại tặng đến vật gì, mặc dù không muốn thừa nhận nhưng không thể không nói nàng vẫn rất tò mò về món quà đáp lễ này.

Quả nhiên lúc nhìn thấy lễ vật được mang đến làm nàng giật cả mình, thấy Lâm Dao xem tỉ mỉ món vật đấy cả buổi trời, Mậu Xuân đứng cạnh lên tiếng: “Phu nhân, nô tỳ không nhìn nhầm chứ, đây chính là giấy đặc chế đó ạ!”

Lâm Dao lắc đầu: “Trơn nhẵn như nước mùa xuân, lớp dày tựa kén bướm, không sai, đây chính là giấy đặc chế.”

Mậu Xuân lại chỉ vào thỏi mực kế bên: “Đây là mực Huy Châu ạ?”

Lâm Dao cầm thỏi mực lên: “Không chỉ là mực Huy Châu, mà còn là loại mực từ Lý gia.”

“Chính là Lý gia cấp thỏi mực cho Bệ hạ sao ạ?”

Mấy năm nay Mậu Xuân ở bên cạnh Lâm Dao, nàng ấy nhìn nàng làm ăn nên đương nhiên cũng học được rất nhiều, còn biết rất nhiều hộ làm ăn có tiếng, thế nên cũng được mở mang kiến thức vài phần.

“Kinh thật, mấy thứ này không phải là những thứ mà người bình thường có thể lấy được đâu.” Lâm Dao kinh ngạc một hồi, không nhịn được mà trầm tư: “Ngươi đi gọi thê tử Trương Sơn qua đây đi.”