Chương 12

Nếu lão gia nhà hàng xóm đã nói thích món ăn nàng làm, vậy mỗi ngày nàng đều sẽ chuẩn bị đồ ăn đưa sang cho bên đó, cho đến khi hắn trở về phủ thì thôi, mà thường thì nếu đã đến biệt viện ở, cùng lắm là ở một tháng rồi quay về, dù sao đây cũng không phải chỗ thường ở nên ắt cũng sẽ không ở lại lâu quá. Thế là Lâm Dao định sẽ làm đồ ăn mang qua đấy tầm chừng một tháng là đủ.

Lý Hiện và thê tử Trương Sơn đứng tán dóc ở cửa ra vào, thê tử Trương Sơn nói: “Lão gia của các ngài đúng là rộng rãi thật, phu nhân nhà ta nói bảng chữ mẫu kia là đồ hiếm đó, vô cùng quý báu luôn.”

“Ài, ở trong mắt người yêu thích thì đó đúng là bảo vật vô giá, còn trong mắt đám người làm nô tỳ như chúng ta thì đây chẳng qua cũng chỉ là một quyển sách mà thôi, còn chẳng bằng một bát mì hoành thánh nữa đấy chứ.”

Thê tử Trương Sơn cảm thấy tên Lý Hiện này nói chuyện quá tùy ý, thế nhưng cũng nhịn không được mà bật cười theo, vẻ căng thẳng ban nãy cũng biến mất: “Đây là canh gà hạt dẻ do phu nhân nhà ta tự làm, phu nhân bảo món rau trộn hôm qua mang tính hàn, vậy nên hôm nay phu nhân làm món này, ăn để bổ khí thông mạch, bồi bổ lại những hao tổn của ngày hôm qua.” Bà lại chỉ vào một tờ giấy kia: “Đây là mấy chữ hôm qua phu nhân viết, nàng bảo muốn đưa cho lão gia nhà các ngài xem thử, nàng còn nói nhất định sẽ trân trọng bảng chữ này, sẽ khắc khổ luyện chữ, không dám xem thường món quà mà lão gia tặng cho.”

Lý Hiện cảm thấy có vẻ phu nhân nhà này cũng rất có hiểu biết, lúc Hoàng đế kêu hắn ta tặng quyển sách kia đi, hắn ta cũng có hơi đau lòng không nỡ, nhưng nhìn phản ứng của phu nhân nhà này, coi như đã tặng đúng người rồi.

Hoàng đế vẫn đang nằm trên ghế mây nghe đàn tấu, gương mặt chẳng nhìn ra đang vui hay đang buồn, bên cạnh hắn là một nữ tử trẻ tuổi mặc chiếc váy ngắn màu xanh nhạt đang gảy đàn, tiếng đàn có lúc vừa thanh thoát vừa sôi động tựa như một dòng nước chảy siết, lại có lúc nhu tình rả rích vô cùng êm tai tựa như cơn gió vào ngày xuân.

Nữ tử Thượng Chân này vừa được chọn lên làm cung nữ bên cạnh Hoàng đế.

Nói ra thì nữ tử tên Thượng Chân này cũng xinh đẹp. Nàng ta có đôi mắt sáng, hàm trăng trắng xinh, tài hoa hơn người, vốn dĩ được chọn từ cuộc tuyển tú hầu hạ Hoàng đế, sau đó Hoàng đế cảm thấy kỹ năng đánh đàn của nàng ta không tồi, rồi sau đấy nàng ta nói, thay vì làm một người tài ngày ngày chờ người đến sủng hạnh thì chi bằng làm cung nữ bên cạnh Hoàng đế, như thế còn có thể sử dụng tài năng, vậy là Thượng Chân cứ thế mà trở thành cung nữ.

Ban đầu, Lý Hiện cũng cảm thấy có hơi lạ, thế mà lại có người không thích được Hoàng đế sủng hạnh, sau cùng hắn mới biết ở ngoài cung, Thượng Chân còn có một người yêu là thanh mai trúc mã, đợi khi nàng ta đủ hai mươi lăm tuổi sẽ xuất cung thành thân.

Lý Hiện còn chưa đi qua đó đã thấy Hoàng đế mở mắt ra nhìn về phía hắn: “Mùi gì vậy? Sao mà thơm thế.”

Lý Hiện mỉm cười: “Đây là canh gà do phu nhân nhà hàng xóm ở đối diện đưa đến ạ.”



Thượng Chân thôi đánh đàn, kêu cung nữ đến giúp Lý Hiện bày thức ăn ra bàn, ngoại trừ canh gà ra còn có vài món ăn khác được chuẩn bị từ trước nữa, nhưng dễ nhận thấy Hoàng đế chỉ nhìn chằm chằm vào món canh gà kia mà thôi.

Lý Hiện nếm thử như thường lệ, dù sao cũng là thức ăn được đưa vào cho Hoàng đế mà, buộc phải kiểm nghiệm một lần, kết quả vừa húp một ngụm canh gà, hắn ta chỉ cảm nhận được mùi thơm đậm đà không chứa nhiều dầu mỡ như những món canh gà khác, sau khi húp xong ở giữa môi răng vẫn còn lưu lại mùi hương của canh, còn có cảm giác vẫn chưa thỏa mãn, hắn ta lại nhìn màu vàng nhàn nhạt ở dưới đáy bát canh, đây chính là... lớp mỡ được thêm lên cuối cùng sau khi nấu xong à?

Hiển nhiên Hoàng Đế cũng phát hiện ra điểm khác biệt của món này với những canh gà khác: “Sau khi canh gà nguội rồi mới để một lớp mỡ gà lên, lưu giữ mùi thơm tươi ngon của canh gà, không cảm thấy ngấy, rất tốt.” Sau khi ăn xong mấy đũa thịt gà: “Độ lửa cũng vừa đủ, thịt gà mềm mại mà không bị tơi, quả đúng là rất có tâm.”

Bình thường Hoàng đế ăn cơm rất biết tiết chế, thế nhưng hôm nay vẫn không thể kìm được mà ăn hết cả một chén canh nhỏ.

Lý Hiện thuật lại lời của thê tử Trương Sơn cho Hoàng đế nghe: “Nàng ấy nói đồ ăn hôm qua có tính hàn... còn nói rất thích bảng chữ mẫu cho nên tự mình viết một trang kêu ngài xem nữa.”

Hoàng đế thoải mái ăn được món ngon, mặt mày đều trở nên dịu dàng: “Mở ra ta xem xem.”

Tỳ nữ lấy cái bàn ra, dùng khăn trải bàn bằng gấm màu lục lam phủ lên mặt bàn, sau đó cẩn thận mở cuộn giấy ra, Thượng Chân đứng kế bên nhìn một cái, ánh mắt có hơi không thể rời đi được.

Hoàng đế hỏi nàng ta: “Thượng Chân, ngươi thấy thế nào?”

“Nô tỳ nghe nói Bệ hạ đã mang bảng chữ mẫu nô tỳ thích tặng cho người khác, tối hôm qua còn đau lòng không thể ngủ ngon được, vốn dĩ còn muốn trước khi xuất cung kính cẩn xin người, xem như là của hồi môn nữa đấy ạ.” Giọng điệu Thượng Chân không nhanh không chậm, sắc mặt cũng rất chân thành, lời nàng ta nói cũng rất thú vị, nghe cứ như là thật vậy, quả nhiên mấy lời này đã chọc Hoàng đế không thể nhịn được mà bật cười.

Lý Hiện giả vờ tức giận: “Thượng Chân, đồ tốt ngươi nhận từ lão gia còn chưa đủ sao hả?”



“Ơ kìa, Lý tổng quản, cái này cũng không phải của ngươi đâu, ngươi đau lòng làm gì cơ chứ?”

Mấy người nói đùa một phen làm bầu không khí trở nên thoải mái hơn, Thượng Chân chỉ vào bảng chữ mẫu: “Chữ của phu nhân rất cơ bản, nhưng nếu so sánh với Vệ phu nhân thì lại có hương vị của riêng mình hơn, hơn nữa còn có vài phần uyển chuyển hàm súc linh động, chỉ đáng tiếc còn thiếu kinh nghiệm luyện thành, nhưng mà cũng xem như Bệ hạ đã tặng bảng chữ mẫu này cho đúng người rồi đấy ạ. Chỉ cần nàng ấy chịu tiếp tục luyện tập, sớm muộn gì cũng thành công thôi.” Thượng Chân nói đến đây thì dừng lại một thoáng, sau đó giọng điệu của nàng mang theo vài phần mong chờ: “Nếu đến lúc đó thật thì nô tỳ cũng muốn gặp vị phu nhân này một lần.”

Lý Hiện: “Chẳng phải mấy hôm nay có chuyện hòa ly sốt dẻo đấy sao? Vị phu nhân này chính là người đã xin phu quân hòa ly đấy.”

Thượng Chân hơi giật mình: “Thì ra là vị phu nhân này, chẳng trách, nét chữ thế này làm sao mà vô danh được cơ chứ.”

Hoàng đế luôn giữ suy nghĩ trong lòng, cho dù gặp chuyện rất vui cũng không mất đi vẻ bình tĩnh thường ngày, nhưng cũng không phải khó nhìn ra là bao, ví như lúc vui sẽ nói nhiều hơn bình thường một chút.

Lý Hiện thấy Hoàng đế vui vẻ thì cũng vui theo, hắn ta cảm thấy chuyến này cũng không phải đến không công, ít nhất đã có thể tháo gỡ khúc mắc trong lòng của Hoàng đế.

“Ngươi nói xem muốn luyện chữ đẹp thì còn cần cái gì nữa?” Hoàng đế hỏi.

Lý Hiện không phản ứng lại kịp, Thượng Chân đứng kế bên đáp thay: “Kiếm tặng anh hùng, phấn hồng cho mỹ nữ. Muốn luyện chữ đẹp, đương nhiên cần phải có cọ viết, mực và giấy tốt. Nô tỳ thấy, lão gia có thể tặng cọ viết và mực cho vị phu nhân đó.”

Hoàng đế gật đầu: “Lấy bộ cọ viết trong thư phòng đưa đến cho nàng đi.”

Lý Hiện nghe Hoàng đế nói thế, suýt tí nữa là té ngửa, phải biết, giấy mà Hoàng đế sử dụng là loại giấy đặc chế, bản thân loại giấy này rất đắt, người bình thường hẳn sẽ không thể nào mua nổi, mà cũng rất khó mua được. Hơn nữa loại giấy này còn thuộc vào hàng thượng phẩm, e rằng trên toàn thiên hạ cũng chỉ có mỗi Hoàng đế mới được sử dụng mà thôi, còn về phần thỏi mực đen, đương nhiên cũng thuộc hàng quý báu hiếm gặp của Huy Châu.

Trong đầu Lý Hiện không nhịn được mà thầm nghĩ, buôn bán thế này quá là quá hời, hôm qua dùng một đĩa rau trộn đổi một quyển bảng chữ mẫu quý giá, hôm nay lại càng khó tưởng tượng hơn, nàng dùng một nồi canh gà để đổi lấy thỏi mực và giấy đặc chế, vận may gì thế này?