Tống Nghi là đứa trẻ khiến trưởng bối bớt lo nhất, chính anh là người có năng lực, làm việc lại có chừng mực, chưa bao giờ phải khiến trưởng bối phiền lòng.
Cho nên khi đối mặt với Thẩm Tứ Gia thì anh có chút lúng túng, một bên là gia đình vừa mới nhận lại, một bên là bạn trai đang trong giai đoạn yêu cuồng nhiệt, lòng bàn tay hay mu bàn tay thì đều là thịt, bỏ mặc ai anh cũng không nỡ.
Thẩm Tứ Gia hỏi han ân cần một hồi, ánh mắt quan tâm, "Con phải dưỡng tốt thân thể, khi về nhà ta sẽ nói đầu bếp nấu canh bồi bổ cho con."
Tống Nghi gật đầu, "Cảm ơn Tứ gia, ngài thật có lòng."
Không khí trong phòng bệnh lặng im vài giây, Thẩm Tứ Gia muốn nói lại thôi, Tống Nghi bây giờ còn nằm trên giường bệnh, nếu ông bắt anh chia tay với Cố Hành Xuyên thì thật sự không thích hợp lắm, nhưng việc này không thể bỏ qua được, phải nhanh chóng giải quyết, đau ngắn không bằng đau dài, như vậy mới là tốt nhất cho Tống Nghi.
Tống Nghi cũng hiểu rõ, anh hạ tầm mắt, nhẹ giọng nói: "Tứ gia, con biết ngài muốn nói gì."
Ngực đang bị đè nặng của Thẩm Tứ Gia liền nhẹ nhõm hẳn, ông cười cười, thử thăm dò, "Con nghĩ như thế nào?"
"Con biết ngài có thành kiến với Cố Hành Xuyên, con cũng biết ngài chỉ vì muốn tốt cho con ạ." Tống Nghi dừng lại, anh ngẩng đầu nhìn sắc mặt đang không được tốt lắm của Thẩm Tứ Gia.
Tống Nghi cũng lựa lời mà nói, "Tứ gia, con lăn lộn trong vòng giải trí lâu như vậy rồi, kiến thức cũng không phải nông cạn, con cũng đã gặp rất nhiều kiểu người, có thể quen thân hay không, có hợp với con hay không thì con đều biết rõ, con có thể tự chịu trách nhiệm cho cuộc đời của mình ạ."
Anh đã đừng gặp qua rất nhiều loại người, phần lớn những người này đứng trước mặt anh đều như trong suốt khiến anh nhìn rõ được nội tâm của họ, đơn giản chính là tiền tài danh lợi, tửu sắc tài vận, nhiều ít đều mang lên một chiếc mặt nạ để che dấu du͙© vọиɠ của bản thân.
Nhưng Cố Hành Xuyên lại không như thế, có lúc Tống Nghi cảm thấy hắn như một đứa trẻ chưa lớn, muốn cái gì thì đều viết rõ lên mặt, thế giới của người trưởng thành có bao nhiêu gò ép hắn hoàn toàn không thấy, hành động bừa bãi, toàn bộ đều dựa vào sở thích của bản thân.
Ban đầu Tống Nghi không thích Cố Hành Xuyên vì điều đó, bởi vì anh biết như thế nào là cư xử đúng mực, nhưng khi ở bên nhau thì từ từ anh mới phát hiện, Cố Hành Xuyên như thế cũng không có gì là không tốt, huống chi Cố đại thiếu gia còn có tư bản chống lưng, người ta muốn làm gì mà chẳng được.
Thẩm Tứ Gia nhìn anh rồi thở dài một hơi: "Đứa nhỏ này thật là, đúng là cố chấp, ta không có thành kiến gì với thằng nhóc họ Cố đó cả, chỉ là người ở độ tuổi này như ta, không cần biết tuổi trẻ có phong quang thế nào, hiện tại ta chỉ muốn nhìn thấy con cháu hòa thuận vui vẻ, một nhà bình an vô sự, thằng nhóc đó, không phải là người có thể sống cùng."
Tống Nghi nhếch nhếch miệng, anh hiểu được tâm tình của người mất con như Thẩm Tứ Gia, bản thân anh lại không chịu nghe lời như thế đúng là khổ tâm ông.
Thẩm Tứ Gia vỗ vỗ vai gầy của anh, "Con cứ suy nghĩ thật kĩ, sắp tới ta đưa con đi Mỹ học diễn xuất, con cứ ở bên đó dưỡng thai, chuyện bên này con không cần phải quan tâm."
Lúc trước cũng nhờ lớp học diễn xuất này mà anh mới gặp được Tứ gia, không ngờ ông lại là máu mủ của bản thân, Tống Nghi nghĩ thầm đúng là thế sự khó lường, "Dạ, làm phiền ngài rồi."
Thẩm Tứ Gia lắc đầu, ông nghiêm mặt nói: "Không cần khách khí, những thứ này đều là con nên được nhận, con ở nước ngoài học tập hơn nửa năm, không nên gặp thằng nhãi họ Cố kia, cũng đừng có liên lạc với nó, để ta xem nó có chịu thay đổi tính tình hay không, nếu như trong nửa năm này nó không thay lòng thì ta sẽ cân nhắc chuyện cho nó bước vào cửa nhà chúng ta."
Tống Nghi giật mình ngẩn ngơ, anh cau mày, "Con có thể không gặp mặt anh ấy nhưng không thể không liên lạc được ạ, chúng con đang yêu nhau, nếu như con bỗng dưng mất tích như thế thì vô tình quá."
"Con có thể nói cho nó biết thời gian nhưng không được có liên hệ gì với nó, ta muốn nhìn xem nó có thể thay đổi bản thân đến mức nào." Ngữ khí Thẩm Tứ Gia cương nghị, không cho phép anh phản kháng.
Tống Nghi cắn môi, nửa buồn nửa vui, vui vì Thẩm Tứ Gia cuối cùng cũng chịu thả, buồn vì thời gian nửa năm, một trăm tám mươi hai ngày, nói dài cũng không dài nhưng nói ngắn thì cũng không ngắn, nhiều đôi tình nhân bởi vì khoảng cách địa lí mà tan vỡ, không biết anh và Cố Hành Xuyên có bước qua được cửa ải này hay không?
Anh sờ sờ xuống bụng, nơi này còn có một đứa bé chưa ra đời, trong lòng anh liền kiên định không ít, nếu như đã quyết định muốn sống cùng với Cố Hành Xuyên thì cũng nên tin tưởng nhau, bọn họ chắc chắn sẽ vượt qua được.
Tình trạng của Tống Nghi không quá tệ, nằm trong viện hai ngày thì làm kiểm tra lần cuối, xác định không có nguy hiểm gì thì lền trở về Thẩm gia.
Thẩm Tứ Gia còn thật sự tìm một đầu bếp chuyên gia nấu canh bồi bổ, mỗi ngày đều nấu canh cho Tống Nghi uống, sáng sớm là canh bồ câu kỷ tử, buối tối là gà hầm nhân sâm, không được mấy ngày thì Tống Nghi đã sờ được thịt dưới cằm mình, vô cùng lo lắng nếu tiếp tục như thế thì anh sẽ biến thành cái dạng gì đây.
Buổi chiều Thẩm Tứ Gia kéo Tống Nghi ra ngồi bên ngoài sân, cây ngân hạnh đung đưa trong gió, hai ông cháu cùng nhau uống trà, đánh cờ, ở bên trong đình ngắm hoa nở hoa tàn.
Một chiếc xe màu trắng dừng trước cửa, thân xe dài, biểu tượng Bingley tỏa sáng lấp lánh, cửa phó lái được mở ra, bước xuống là một chàng trai tóc vàng mắt xanh, anh ta hướng về phía Tống Nghi khẽ mỉm cười, sau đó liền mở cửa sau xe.
Cố Thiệu Nguyên mặc một thân âu phục cùng giày da, tóc được vuốt keo, là một người đàn ông trung niên vô cùng điển trai, trạng thái tinh thần laị sung mãn, mẹ Cố ăn mặc cũng rất đẹp, trang sức trang nhã, khóe mắt mang theo ý cười vô cùng vui vẻ.
Cố Hành Xuyên là người bước xuống cuối cùng, hai tay mang theo hai cái túi vô cùng cao cấp, nhanh chân đuổi theo cha mẹ.
Thẩm Tứ Gia dừng chơi cờ, sắc mặt âm trầm, ông chấp hai tay sau lưng đứng lên, "Cố đổng đến đây làm gì?"
Cố Hành Xuyên xuyên qua mọi người mà nháy mắt trêu chọc Tống Nghi, Tống Nghi giả vờ không nhìn thấy, anh nhờ chú Lưu mang thêm trà cho khách.
Vẻ mặt Cố Thiệu Nguyên tươi cười đáp, "Tôi nghe Hành Xuyên nói tiểu Nghi đang mang thai nên có mang một ít thuốc bổ đến thăm."
"Đồ bổ nhà này ăn không hết, không phiền Cố đổng phí tâm." Thẩm Tứ Gia nghiêm túc nói.
Cố Thiệu Nguyên nhìn lướt qua Tống Nghi, ông đánh giá cái bụng đã hơi nhô lên, nụ cười càng thêm sâu, "Tiểu Nghi phiền ngài chăm sóc rồi, nghe nói Tứ gia bị cao huyết áp nên tôi có nhờ bạn mua thuốc huyết áp, người giàu bên Mỹ đều dùng thuốc này, không có tác dụng phụ, nếu mà ngài sử dụng có hiệu quả thì thuốc của Tứ gia sau này cứ để nhà chúng tôi lo."
Cố Thiệu Nguyên có vẻ khó đối phó hơn Cố Hành Xuyên nhiều, cáo già trong cáo già, sắc mặt Thẩm Tứ Gia tái xanh, ông đùa cợt nói: "Không cần Cố đổng đến hiếu kính ta, ta còn có cháu nội, cậu cứ quản tốt con của của cậu là được."
Mẹ Cố nhìn bụng Tống Nghi rồi cười khúc khích, bà kéo ống tay áo của Cố Thiệu Nguyên, "Anh nói xem tiểu Nghi là mang thai con trai hay con gái? Trai hay gái gì em cũng thích hết, tốt nhất là long phượng thai."
Bà nói nhỏ nhưng trong sân không có người nên ai cũng nghe rõ.
Thẩm Tứ Gia mặt đen như đáy nồi, bé con còn chưa sinh mà đã có ý định muốn bắt con rồi à, ông lạnh lùng nói: "Là nam hay nữ cũng không có quan hệ với Cố gia các người!"
Mặt Cố Thiệu Nguyên không biến sắc, ông quay qua cười tủm tỉm với Tống Nghi, "Tiểu Nghi, chú và dì muốn nói chuyện với ông của con một chút, hai đứa cứ đi dạo đi nhé."
Tống Nghi nghe thấy lời mẹ Cố nói thì đã ngượng chín mặt rồi, anh còn đang mong được thoát khỏi chốn này nên liển nói cung kính nói tạm biệt với Thẩm Tứ Gia, mang theo Cố Hành Xuyên lên nhà trên.
Bởi vì Thẩm Tứ Gia nên mấy ngày nay hai người không được gặp nhau, Cố Hành Xuyên ôm chặt Tống Nghi mà hôn sâu, sau đó mới thỏa mãn thả anh ra.
Tống Nghi ngồi trước bàn đọc sách, anh mở máy vi tính lên muốn xem tin tức, Cố Hành Xuyên dang rộng cánh tay ôm anh từ phía sau, híp mắt nhìn màn hình máy tính.
Tống Nghi lướt xem weibo, nhàn nhạt hỏi, "Chú và dì về từ lúc nào vậy?"
Cố Hành Xuyên ngửi mùi thơm trên mái tóc của anh, "Biết được em đang mang thai thì họ liền lập tức bay trở về, mấy ngày nay họ đều không thể chợp mắt."
Tống Nghi cảm thấy không tốt lắm, "Chú và dì đi đường vất vả, phải chú ý sức khỏe một chút."
Cố Hành Xuyên thơm lên gò má anh một cái, tán thưởng, "Có đứa con dâu như em thật là tốt."
Tống Nghi lắc lắc cổ muốn né tránh hơi thở nóng rực của hắn, anh mở ra bài đăng mới nhất, trải qua mấy ngày tinh phong huyết vũ thì bình luận trên weibo của anh chỉ còn lại những lời chúc phúc anh và Cố Hành Xuyên, còn khen tạo hình trên thảm đỏ của anh nữa.
Cố Hành Xuyên nhìn lướt qua, tay hắn phủ lên bàn tay cầm chuột của Tống Nghi, chậm rãi thì thầm, "Mắt kính của anh không phải là mắt kính bình thường, là mùa mưa giam cầm cầu vồng, ánh mặt sau thấu kính ấy là giấc mộng cả đời của em."
Fan thả rắm cầu vòng, Tống Nghi xem cũng thấy khá thú vị, nhưng Cố Hành Xuyên dùng giọng dễ nghe như thế đọc lên có có thêm chút xúc cảm kiều diễm.
"Những người này thật biết nói." Tống Nghi ổn định lại tinh thần, khóe miệng nhếch lên, "Cái câu 'đcmm' này nghĩa là gì?"
Cố Hành Xuyên nhìn lướt qua, ánh mắt trầm xuống, hắn lướt chuột qua, "Người đang mắng em, từ ngữ dơ bẩn thôi."
Tống Nghi cau mày, anh khẽ gật đầu một cái, "Mấy từ viết tắt đúng là em nhìn không hiểu."
Cố Hành Xuyên nhéo nhéo má của anh, hắn đang muốn nói gì thì nghe tiếng "ầm" dưới lầu, là tiếng tách trà vỡ vụn.
Tống Nghi đứng lên, anh đi đến mở cửa phòng ngủ thì vừa nghe thấy tiếng Thẩm Tứ Gia tức giận quát, "Cố đổng, ta đây không dám giữ ngài lại, từ chỗ nào đến thì cút về chỗ đó!"
Thanh âm Cố Thiệu Nguyên cũng mang theo tức giận, nghe ra được ông đang nghiến răng nghiến lợi, "Tứ gia, ngài đây là khinh người quá đáng!"
Tống Nghi chỉ lo hai người xảy ra xô xác nên chạy nhanh xuống lầu, Cố Hành Xuyên mặt lạnh theo sát phía sau.
Thẩm Tứ Gia ngồi trên ghế gỗ ở phòng khách, mặt không cảm xúc, trên mặt đất là một bãi nước, chén trà mà ông yêu thích nhất vỡ tan tành. Cố Thiệu Nguyên đứng bên cạnh sắc mặt vô cùng khó coi, ông thấy Tống Nghi xuống thì cũng hòa hoãn chút ít, miễn cưởng nở một nụ cười.
Bầu không khí ngưng trọng đến ngột ngạt.
Tống Nghi mím mím môi, anh nhìn xung quanh sau đó nhẹ giọng hỏi, "Không có việc gì chứ ạ?"
Cố Thiệu Nguyên cười lắc đầu, hòa nhã dễ gần đáp: "Không có gì, con không cần lo lắng."
Thẩm Tứ Gia cũng ừ một tiếng, ông nhìn Tống Nghi, tuy rằng mặt vô cũng khó ciu nhưng ngữ khí lại bình tĩnh, "Ông không cẩn thận làm vỡ chén trà thôi, con đừng bận tâm, không có chuyện gì đâu."
Tống Nghi sao có thể không nhìn ra được, chỉ là hai vị trưởng bối không muốn cãi nhau trước mặt anh, anh thở dài trong lòng, xoay người gọi chú Lưu đến dọn dẹp mảnh vỡ.
Cố Thiệu Nguyên tằng hắng một tiếng, ông liếc nhìn về phía Cố Hành Xuyên, "Về thôi, hôm nay không quấy rầy Tứ gia nữa, chúng ta về nhà thôi."
Cố Hành Xuyên đến gần Tống Nghi, hắn nhéo nhéo tay anh, thấp giọng nói: "Anh về đây, em nhớ phải nghĩ về anh đó."
Thẩm Tứ Gia nhìn hắn, sắc mặt càng đen xì.
Tống Nghi vừa nghĩ đến nửa năm xa cách, trong lòng lại có chút không buông được.