Chương 61
Cố Hành Xuyên nhặt thứ rơi dưới đất lên rồi quơ quơ trước mặt Tống Nghi, tỉnh bơ nói: "Để xem lần này em lấy lý do gì để trốn tránh đây?"
Tống Nghi liếc mắt nhìn, làm ra bộ dạng như không có chuyện gì: "Lấy lý do đây là nhà em, không được đâu."
"Tại sao lại không được chứ?" Cố Hành Xuyên biết rõ còn hỏi lại.
Tống Nghi dùng sức đẩy đẩy vai của hắn, bình thản nói: "Anh đừng có quậy, coi chừng chọc Tứ Gia tái bệnh tim bây giờ."
Cố Hành Xuyên nhìn bộ dạng thanh lãnh, lạnh lùng của Tống Nghi thì lòng phát ngứa, nhịn không được mà nghĩ muốn cᏂị©Ꮒ cho anh khóc mới thôi, hắn đến gần hôn lên mặt anh một cái: "Giả vờ đứng đắn thì giỏi lắm."
"Dù sao cũng đứng đắn hơn anh." Tống Nghi liếc hắn một cái.
Cố Hành Xuyên nhếch khóe miệng đầy tà da^ʍ: "Hôn có một cái là không đứng đắn à?"
Tống Nghi cau mày, anh còn đang định trêu hắn vài câu thì cảm giác bụng chợt lạnh, Cố Hành Xuyên quen tay tháo mấy cúc áo của anh ra, thần sắc Tống Nghi ngưng trọng, "Anh làm gì vậy?"
Cố Hành Xuyên dùng tay xoa xoa bụng của anh, hứng thú nói: "Coi bụng em nè, cứ như đang mang thai ý."
Tống Nghi bình tĩnh gật đầu, híp mắt, dùng chất giọng cứ như đang kể chuyện cười: "Em đang mang thai đó, anh chịu chưa?"
Anh cẩn thận quan sát biểu tình của Cố Hành Xuyên, hắn không hề chán ghét mà chỉ hừ nhẹ một tiếng, đôi môi kề sát bên tai của Tống Nghi, thấp giọng nói: "Chịu mà, em mang thai anh được hưởng ké."
Tai Tống Nghi nóng lên, trong lòng mắng to tên này đúng là không đứng đắn chút nào, anh xoay cổ để tránh hô hấp nóng bỏng của Cố Hành Xuyên, "Cút sang một bên, em mang thai cũng chẳng liên quan gì đến anh."
"Cái gì mà không liên quan đến anh chứ?" Cố Hành Xuyên kéo mặt anh qua, tay siết cằm anh, để cho Tống Nghi đối mắt với anh, "Chẳng lẽ em còn ngủ với thằng nào khác à?"
Trong lòng Tống Nghi cảm thấy khó chịu, anh lạnh nhạt hỏi ngược lại, "Anh đoán xem?"
Cố Hành Xuyên vừa nghĩ đến đã tức giận, Tống Nghi tuy rằng từng quen khá nhiều người, mà những người này đều là đám gà con lông mọc chưa đủ, không khác lắm với tên Thẩm Lê kia, nhưng đâu có ai đảm bảo trong số họ chưa từng nghĩ đến việc trải nghiệm chút mới mẻ trong quan hệ đâu.
Nghĩ tới đây hắn liền muốn mần thịt từng thằng một.
Hắn hiểu rõ tại sao duyên phận của hắn và Tống Nghi lại day dưa đến tận ngày hôm nay.
Cố Hành Xuyên nghiến răng ken két: "Anh có thể khoan dung cho em qua lại với đám gà con đó, nhưng nếu anh biết em dám ngủ với thằng nào thì anh liền cắt đồ chơi của tụi nó cho chó ăn, biết chưa?"
Tống Nghi cười nhạo: "Vậy anh cắt thứ đồ chơi của anh cho chó ăn trước đi."
Cố Hành Xuyên hừ lạnh: "Của anh là để cho em ăn, không cho chó ăn đâu."
Hắn nói xong liền cúi người xuống vòng tay qua đầu gối của anh, tay còn lại ôm chặt eo Tống Nghi rồi ôm mạnh lên, đầu Tống Nghi quay cuồng một trận, hai chân lơ lửng giữa không trung thật sự không ổn xíu nào: "Anh thả em xuống coi."
Cố Hành Xuyên giả điếc, chiều cao của Tống Nghi chỉ thấp hơn hắn vài cm, không bé nhỏ một xíu nào nên thành ra tư thế này nhìn vô cùng buồn cười, nhưng Cố Hành Xuyên lại chơi đến vui vẻ.
Những chuyện có thể khiến cho Tống Nghi dựa dẫm vào hắn thì đều làm hắn vui hết.
Cố Hành Xuyên ôm Tống Nghi đặt lên giường sau đó cũng leo lên người anh, hai tay chống hai bên đầu của Tống Nghi, nhìn anh từ trên cao xuống, "Trước đây anh không quản em, hiện tại anh là người đàn ông của đời em rồi thì chuyện riêng hay chuyện chung gì của em anh đều quản hết."
"Nếu anh thích quản người như thế thì nên đi làm quan chứ đừng nên đi hát chứ." Tống Nghi mở miệng châm biếm.
Cố Hành Xuyên bĩu môi, hắn nhanh chóng cởϊ áσ trên người: "Anh chỉ quản có mình cưng thôi."
Tống Nghi nhìn lướt qua đường nét cơ bắp của hắn, vô cùng hữu lực, vốn chỉ tưởng là giỡn thôi ai dè Cố Hành Xuyên lại muốn chơi súng thật đạn thật nên Tống Nghi phải nhẹ giọng nhắc nhở: "Anh đừng có quậy."
"Không phải em muốn mang thai sao?" Cố Hành Xuyên vứt bαo ©αo sυ lên đầu giường rồi hất cằm về phía Tống Nghi, "Không cần xài, anh cũng chẳng thích dùng, anh cho cưng sinh mười tám đứa luôn."
Sắc mặt Tống Nghi đỏ ửng, từ mang tai kéo đến tận khóe mắt cứ như đánh má hồng, "Cút, thích thì tự anh sinh đi."
"Anh thích cưng sinh cho anh đấy." Cố Hành Xuyên làm gì có cái chức năng ấy, hắn kề sát bên tai Tống Nghi, đôi môi hắn man mát, cứ như hạt mưa nhỏ rồi dần thành cơn mưa nặng hạt khi hắn vùi sâu vào hõm cổ anh, khàn giọng mập mờ nói: "Cưng phải sinh con cho anh, sinh một đứa giống cưng, anh muốn biết khi bé cưng như thế nào."
Hô hấp Tống Nghi rối loạn, trừ bỏ hành vi xằng bậy của Cố Hành Xuyên thì câu nói này của hắn đã làm anh có chút cảm động, cứ cho là Cố Hành Xuyên không thích con nít đi chăng nữa thì việc hắn thích anh như thế, nói không chừng khi bé con được sinh ra thì hắn sẽ thay đổi chăng?
Anh hơi híp mắt nhìn trần nhà trắng toát, nghĩ tới nghĩ lui, trước kia anh cũng từng là Alpha, hiểu rõ lời Alpha trên giường mấy khi là thật tâm, nhưng anh vẫn chọn tin tưởng chân tâm của Cố Hành Xuyên, tuy rằng Cố Hành Xuyên có thể sẽ không phải một người cha tốt, nhưng chỉ cần hắn nguyện ý thay đổi bản thân dần dần trở nên tốt đẹp hơn là được.
Sau khi Tống Nghi suy nghĩ hết chuyện nhân sinh thì toàn thân anh đã bị lột sạch như trứng gà lột vỏ, còn vỏ trứng thì bị ném loạn dưới đất, anh không nhịn được mà run lên, tóc của Cố Hành Xuyên cứ như con nhím đâm vào da thịt anh ngứa ngáy, hơi thở ấm nóng cũng là anh thoải mái.
Tống Nghi giãy chết liền bị giữ chặt lại, hắn cứ như một con báo đang giữ chặt lấy chú nai ngon miệng, so với ai thì so chứ do sức lực với Cố Hành Xuyên thì chắc chắn Tống Nghi không so nổi.
Tiếp theo chính là thời gian xơi con mồi ngon nhất thế gian.
"Chưa khóa cửa..." Tống Nghi xấu hổ mà dùng tay che mặt.
Cố Hành Xuyên xấu xa nở một nụ cười: "Vừa lúc cho Tứ gia mở mang tầm mắt với sức mạnh của anh, vậy thì ổng mới yên tâm giao em cho anh chứ."
Cánh tay Tống Nghi hơi di chuyển, lộ ra một bên mắt trừng nhìn hắn, "Anh muốn chọc em tức à?"
Khóe mắt anh ửng đỏ, trong mắt lộ ra một tầng nước mỏng manh, hai má trắng nõn ửng hồng, nhìn chẳng có một chút xíu hung dữ nào, ngược lại còn làm rung động lòng người, câu tim Cố Hành Xuyên như câu cá, tim hắn thình thịch nhảy loạn như cá giãy chết.
Cố Hành Xuyên liếʍ môi, hắn siết lấy cánh tay anh rồi kéo ra, hắn nhìn thẳng vào đôi mắt đẹp đẽ đến cực điểm của anh, cười nhẹ nói: "Anh vừa mới khóa rồi, em cứ yên tâm mà kêu tên anh đi."
Tống Nghi không muốn kêu, cũng chẳng dám kêu, nhà cổ cách âm có lẽ không được tốt, lúc khó có thể nhẫn nhịn thì anh liền dùng tay che miệng lại, kiềm chế không thốt ra tiếng.
Cố Hành Xuyên cày cuốc đến giường cũng kêu cọt kẹt, cứ như động đất vậy, hắn muốn nhìn xem Tống Nghi có thể nhịn đến khi nào.
Trước đây Tống Nghi tự thấy bản thân là một người biết kiềm chế, chuyện lên người với người khác này là thuận theo tự nhiên, có thể có hoặc có thể không, anh cũng không quan trọng lắm, nhưng từ khi ở cùng Cố Hành Xuyên thì anh bất tri bất giác cứ bị lừa lên giường, từ bất đắc dĩ biến thành thuận theo tự nhiên.
Lúc đầu anh vẫn mang khúc mắc, dù sao thì cũng từng là Alpha, nay lại bị một Alpha đè, vô cùng tổn thương lòng tự trọng, nhưng khi anh đã chấp nhận thân phận của mình thì làm Alpha hay Omega cũng chẳng còn quan trọng, ai trên ai dưới cũng được, thích thì nhích.
Nhân sinh ngắn ngủi, để ý nhiều như thế làm gì.
Sau khi kết thúc thì Tống Nghi tắm sạch rồi uể oải nằm lì trên giường, khắp người từ trên xuống dưới không chỗ nào là không đau, bác sĩ kiến nghị một tuần có thể làm ba bốn lần, nhưng với cường độ này thì anh cảm thấy một tuần một lần là đủ chết người rồi.
Điện thoại bàn trong phòng đột nhiên vang lên.
Tống Nghi nhấn handsfree thì giọng Thẩm Tứ Gia vang lên, "Tiểu Nghi à, lão Lưu đi ra ngoài rồi, con xuống lầu dẫn chó đi dạo một vòng đi."
Cố Hành Xuyên lên lầu cả một buổi không thấy bóng dáng trở xuống, Thẩm Tứ Gia đứng ngồi không yên liền gọi điện giục một phen.
"Dạ, con biết rồi." Tống Nghi cũng hiểu rõ, cũng thật ngượng ngùng.
Anh vừa mới rèn luyện thể lực xong, cứ như vừa mới chạy marathong vậy, lúc xuống cầu thang bắp chân cứ run bần bật, chân như muốn nhũn ra, chỉ có thể đỡ tay vịn mà chậm rãi đi.
Cố Hành Xuyên tinh thần sảng khoái đi theo phía sau, bước vài bước đã đi được xuống lầu, nhìn vô cùng tràn trề sinh lực, "Cho anh đi dắt cho với."
Thẩm Tứ Gia đang ngồi trong phòng khách uống trà, ông nhìn thấy Cố Hành Xuyên thì trợn mắt, "Cố Thiệu Nguyên làm ăn lớn như thế mà không nỡ mua cho cậu một cái nhà ở đế đô à?"
Hai tay Cố Hành Xuyên nhét trong túi áo hoodie, hắn nhìn Thẩm Tứ Gia rồi cười nói: "Tứ gia, con có nhà ở đế đô nhưng mà ở trong nội thành, không thanh tịnh giống nhà cùa ngài, con thích ở nhà của ngài hơn."
Không thể ra tay đánh người đang cười thiện ý, Thẩm Tứ Gia tuy không ưa Cố Hành Xuyên nhưng xét đến thái độ của hắn thì ông chỉ lạnh lùng phất tay, "Dắt chó đi dạo xong thì về nhà cậu đi, nhà này không giữ cậu lại ăn trưa đâu."
Tống Nghi liền vui vẻ, ít nhất hôm nay Thẩm Tứ Gia không có đuổi người, chứng minh rằng ông có thể chậm rãi tiếp nhận Cố Hành Xuyên.
Vừa ra khỏi cửa, chó mới tháo xích một cái là phi ngay về phía trước, dây dắt chó bằng xích sắt cũng căng ra, Tống Nghi bị kéo đến lảo đảo, Cố Hành Xuyên liền đoạt lấy dây dắt từ tay anh, "Để anh dắt cho."
Giữa trưa thì khu biệt thự không có lấy bóng người, tuy nắng trời thu cũng không phải là quá gắt, hai người đi trên con đường rải từ đá cuội, không khí trong lành, hai bên đường là hàng cây bạch quả lá đã vàng, gió thu hiu hiu thổi qua làm những chiếc lá vàng lìa cành, phong cảnh êm đềm.
Cố Hành Xuyên dắt Hắc Bối chạy một vòng quanh công viên cũng không thở gấp, còn tràn trề sức sống mà quay qua nói với Tống Nghi bên cạnh, "Sau này chúng ta cũng nuôi một con đi."
Tống Nghi thật sự bội phục thể lực của người này, nếu là anh thì anh chỉ muốn nằm quách xuống nghỉ cho rồi, "Anh muốn nuôi thì tự mà dắt nó đi dạo."
Cố Hành Xuyên đang muốn nói thì liền đảo mắt nhìn ra phía sau Tống Nghi, híp mắt đầy nguy hiểm, "Đừng quay đầu lại, đằng sau em có paparazi."
"Paparazi?" Tống Nghi giật mình, trên mặt lại giả vờ bình thản.
Cố Hành Xuyên hơi gật nhẹ, như không có chuyện gì mà nói: "Sau đình nghỉ có phản chiếu ống camera."
Cố Hành Xuyên đưa tay sờ sờ hai má căng thẳng của anh, "Vốn là chúng ta đã công khai nhưng bọn chúng dám tìm tới nhà em săn tin thì anh phải dạy dỗ chúng một chút vậy."
Tống Nghi nhìn hắn, có chút lo lắng hỏi, "Anh muốn làm gì?"
Cố Hành Xuyên đưa dây dắt cho anh, "Anh đi tâm sự với bọn chúng một chút."
Tống Nghi vẫn không an lòng, anh trầm mặt dặn dò: "Anh không nên động tay động chân, có thể giải quyết bằng lời nói thì cứ giải quyết, không nên hở ra lại dùng nấm đấm."
Cố Hành Xuyên nhìn anh một cái rồi nở một nụ cười nhẹ, "Yên tâm đi, đánh bọn chúng chỉ bẩn tay anh thôi."
Cố Hành Xuyên hướng về phía đình nghỉ mà đi đến, trong đình có hai người đàn ông trung niên khuôn mặt xa lạ đang ngồi, thấy Cố Hành Xuyên đi đến liền căng thẳng mà vội vàng đứng dật, một người lấy từ trong túi ra thuốc lá, cẩn thận mời Cố Hành Xuyên, nhưng hắn một cái liếc mắt cũng không thèm nhìn, khoanh tay lạnh nhạt nói gì đó.
Tống Nghi nhìn sắc mặt của hai người kia ngày càng trắng liền biết sự tình xem như đã giải quyết xong, anh thở phào nhẹ nhõm thì liền nghe thấy tiếng chụp ảnh.
Anh theo phản xạ mà xoay người lại, một người cầm theo máy ghi âm thêm cả camera, người đàn ông đó như con rối được điều khiển mà phi nhanh đến, gã lớn tiếng hô: "Ngài Tống, tôi muốn phỏng vấn riêng ngài!"
Người đó mang theo camera lại chạy vô cùng nhanh nên không thắng kịp, mất cân bằng mà ngã thẳng vào người Tống Nghi, camera đập ngay vào bụng của anh, Tống Nghi lùi về sau mấy bước liền đứng không vững mà ngã ngồi xuống đất, ngã mạnh đến nỗi vang thành tiếng.
"Tôi không nhận phỏng vấn." Tống Nghi quyết đoán từ chối, nói xong câu này thì anh liền cau mày, một cơn đau xa lạ truyền tới từ bụng dưới, còn chưa hiểu nguồn cơn thì đã ngửi thấy mùi máu tanh xộc vào trong mũi.
Gã phóng viên ngơ ngác nhìn sắc mặt Tống Nghi đang không thoải mái, tay đưa đến muốn dìu anh thì liền nghe thấy một luồng gió mạnh từ sau lưng, một đấm đập vào gò má của gã, lực mạnh đến nỗi khiến gã là đàn ông trưởng thành cũng phải thất thần mấy giây.
Cố Hành Xuyên hung tợn túm lấy cổ áo của gã, kéo gã quăng qua một bên rồi quay lại ngồi xuống bên cạnh Tống Nghi, nhéo nhéo mặt anh, "Em có sao không?"
"Em..."
Mặt Tống Nghi trắng bệt, anh cảm giác được một luồng chất lỏng ấm nóng đang chạy xuống chân, kèm theo đó là mùi máu tươi nồng nặc, môi anh run rẩy rồi đưa tay nhẹ nhàng ôm lấy bụng: "Cố Hành Xuyên, giúp em gọi xe cứu thương với."
Chương 62
Cố Hành Xuyên ngồi trên hàng ghế đối diện phòng phẫu thuật, hắn hơi cúi người, hai khuỷu tay chống song song trên đầu gối, hai mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm phòng phẫu thuật vẫn đang sáng đèn.
Trong đầu hắn bây giờ đều là hình ảnh màu đỏ chói mắt trên người Tống Nghi.
Từ nhỏ thì lá gan của hắn đã lớn hơn người khác, mười mấy tuổi đã nhảy xuống biển trêu đuôi cá mập, đánh nhau đến thấy máu là chuyện thường, Cố Hành Xuyên không sợ trời không sợ đất, trên thế giới này tưởng như sẽ chẳng có gì có thể khiến hắn sợ hãi.
Nhưng đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được thứ cảm giác gọi là phát lạnh cả người, không ngừng được run rẩy của bản thân.
Nếu Tống Nghi xảy ra chuyện gì thì cả đời này hắn không có cách nào tha thứ cho bản thân.
Thẩm Tứ Gia cùng Thẩm Độ cũng vội vã đi đến, mặt Thẩm Tứ Gia đen như than, nhanh chân đi về phía Cố Hành Xuyên, không nói gì liền tát hắn một bạt tay.
Tiếng tát vang vọng cả một hành lang yên tĩnh.
Cố Hành Xuyên bị tát đến lệch mặt, trên khuôn mặt trắng nõn cũng hiện dấu tay đỏ ửng, hắn nghiêng đầu không nhúc nhích, gò má tạo thành đường nét vô cùng lạnh lùng.
Tay Thẩm Tứ Gia bị chấn động đến ngứa ngáy, ông chắp tay sau lưng trợn mắt nhìn hắn, "Đáng lẽ ta không nên cho cậu bước vào cửa nhà của ta!"
"Ông nội, đừng nóng giận." Thẩm Độ cẩn thận giúp Thẩm Tứ Gia thuận khí.
Cố Hành Xuyên cúi đầu, sàn nhà màu trắng phản chiếu ánh đèn cũng trắng bệch, thần sắc âm trầm, "Tứ gia, con sẽ giải quyết chuyện này."
Thẩm Tứ Gia giận quá phát cuồi, "Lão tử đúng là không nhìn lầm, cậu đúng là loại vô liêm sĩ, cậu công khai tình cảm không thèm nghĩ đến kết cục này đúng không?"
"Con xin lỗi, Tứ gia." Cố Hành Xuyên ngẩng đầu nhìn ông, thành khẩn xin lỗi.
Con người của hắn vừa ngạo mạn vừa xấc xược, ai cũng nhìn không lọt mắt, lớn như vậy rồi mà số lần hắn nói lời xin lỗi chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Thẩm Tứ Gia chỉ thẳng vào hắn, đầu bốc lửa giận, "Ta không cần lời xin lỗi của cậu, Tiểu Nghi chỉ cần thiếu một cọng tóc là ta ngay lập tức bắn chết cậu!"
Nếu thật sự Tống Nghi xảy ra chuyện gì thì không cần tới Thẩm Tứ Gia đập chết hắn thì Cố Hành Xuyên cũng đã hận không thể tự sát để tạ tội.
Thẩm Tứ Gia ngửa mặt lên, ông hít sâu một hơi, thu lại giận dữ, "Thẩm Độ, con đi hỏi bác sĩ xem tình trạng thế nào rồi đi."
Sắc mặt Thẩm Độ buồn bã, tuy rằng gã rất muốn biết Tống Nghi có bị làm sao không nhưng Tứ gia lại không tha cho gã, Thẩm Độ xoay người rời đi, để nơi này chỉ còn hai người Cố Hành Xuyên và Thẩm Tứ Gia.
Thẩm Tứ Gia nhìn Cố Hành Xuyên, ông nghiến răng, lòng đau như cắt nói, "Cậu có biết tại sao ta chướng mắt cậu hay không?"
Cố Hành Xuyên ngẩng đầu nhìn ông, "Tại vì sao ạ?"
Thẩm Tứ Gia hít sâu một hơi dài, "Bởi vì cậu quá giống ta lúc còn trẻ, thích tàn nhẫn tranh đấu, kích động tùy hứng, hoàn toàn không để ý đến cảm nhận của người khác."
Cố Hành Xuyên ngơ nhác, "Con rất giống ngài sao?"
Thẩm Tứ Gia đặt cây gậy chống bằng gỗ hoàng hoa lê dựa vào ghế rồi ngồi xuống bên cạnh, ông nhìn vào cánh cửa phòng phẫu thuật, "Cậu giống hệt như ta lúc còn trẻ, ta biết cậu là hạng người gì, vậy nên ta mới không thích cậu."
Cố Hành Xuyên nghiêng đầu nhìn ông, nghiêm túc nói: "Tứ gia, con yêu Tống Nghi, con sẽ đối xử tốt với em ấy."
Thẩm Tứ Gia lắc đầu, ánh mắt nghiêm túc, "Ta biết cậu thật lòng với Tống Nghi, nhưng Tống Nghi là viên minh châu bị thất lạc của Thẩm gia ta, con trai cùng con dâu lưu lại cho ta một bảo bối như thế, nếu lỡ như nó có mệnh hệ gì thì cậu muốn ta phải sống thế nào đây?"
Môi Cố Hành Xuyên run lên, giọng nói khàn khàn, "Tứ gia, con xin lỗi."
"Không cần nói xin lỗi, chính là ta cảm thấy cậu và nó không xứng." Thẩm Tứ Gia liếc mắt nhìn hắn, đều đều nói tiếp, "Ta hiểu cậu rất rõ, cậu cũng giống như ta vậy, căn bản là không thích hợp để kết hôn, tiểu Nghi nhà này chịu khổ nhiều năm như thế rồi, ta chỉ hi vọng quãng đời còn lại của nó có thể sống vui vẻ hạnh phúc, không phải lo lắng về bất cứ điều gì, ở cùng với loại người như cậu chỉ làm nó khổ tâm nhiều thôi."
Cố Hành Xuyên không nói gì, hai tay lại chậm rãi siết thành nấm đấm, dùng sức đến trắng bệt.
Thẩm Tứ Gia nhìn tay của hắn, "Có phải cậu cảm thấy rất oan ức không?"
Cố Hành Xuyên quay mặt sang nhìn ông, ánh mắt sáng như tuyết, cứ như động vật ăn thịt trên thảo nguyên.
Thẩm Tứ Gia giật mình, ông cười lạnh một tiếng, "Tiểu Nghi mang thai nhưng nó lại không nói cho cậu biết, cậu nghĩ là vì sao?"
Cố Hành Xuyên nhắm mắt lại, đầu ngửa về phía sau ghế, hầu kết trượt lên xuống, hắn cũng không có ngu, đáp án hắn cũng mơ hồ đoán được, tính cách của hắn từ bé đã như thế, Tống Nghi mang thai mà vẫn không nói cho hắn biết thì...
Không phải bời vì hắn không thể làm cho Tống Nghi tín nhiệm, không mang lại cảm giác an toàn cho anh sao?
Điều này so với việc đâm một nhát vào tim hắn còn khó chịu hơn, nhưng hắn vẫn cảm giác bản thân mình là đàn ông đầu đội trời chân đạp đất nhưng lại không mang lại cảm giác an toàn cho người mình yêu thì hắn đúng là gã đàn ông thất bại.
Thẩm Tứ Gia nhìn hắn, ý vị sâu xa nói: "Ta không cảm thấy Tống Nghi yêu cậu, ta không biết tại sao cả hai lại ở cùng nhau, tình cảm của hai đứa không vững chắc."
"Tứ gia." Cố Hành Xuyên mở mắt ra nhìn thẳng vào ông, "Ngài không hiểu em ấy rồi, Tống Nghi không phải là kiểu người tạm bợ, nếu như em ấy không có tình cảm với con thì chắc chắn sẽ không bao giờ chọn ở cùng con."
Tống Nghi hiểu rõ Cố Hành Xuyên thì ngược lại, Cố Hành Xuyên cũng hiểu rõ Tống Nghi, trừ đi các yếu tố khác thì đâu là chuyện hắn kiêu ngạo nhất, vĩnh viễn sẽ không bao giờ nhường ai.
Thẩm Tứ Gia ngẩn ra, ông biết Tống Nghi đúng là có chút tình cảm với Cố Hành Xuyên, nhưng Tống Nghi xử sự không khác bình thường là mấy, không nghĩ đến Cố Hành Xuyên lại kiên quyết như thế, "Người sẽ đổi thay, tình cảm sẽ thay đổi, nhà cậu giàu nhưng Thẩm gia cũng chẳng thiếu tiền, ta không có dự định để bảo bối nhà ta bám víu vào bọn nhà giàu, sau này cậu đừng có đến tìm nó nữa!"
Cố Hành Xuyên trầm mặc vài giây, hắn nhẹ giọng nói: "Tứ gia, nếu như con có thể thay đổi thì sao?"
"Cái gì?"
Cố Hành Xuyên nhìn chằm chằm vào ông, ngữ khí kiên định, "Tứ gia, ngài không hài lòng gì về con thì con cũng có thể thay đổi, ngài cảm thấy con tùy hứng thì sau này con sẽ động não trước khi làm, suy nghĩ thật kĩ rồi mới đưa ra quyết định, ngài cho là con hung hăng gây rối thì con sẽ không bao giờ động thủ với ai nữa, ngài không hài lòng điểm nào con cũng sẽ sửa đổi, nhưng xin ngài đừng bắt con chia tay với Tống Nghi, chuyện này chúng ta không cần thương lượng."
Lời này nếu để Cố Thiệu Nguyên nghe được thì đến nằm mơ cũng sẽ cười tỉnh, ông chờ nghe Cố Hành Xuyên nói mấy lời này hơn nửa đời người rồi.
Thẩm Tứ Gia cố chấp lắc đầu, không hề lay động, "Ta hiểu được tình cảm của cậu dành cho Tống Nghi, nhưng ta hi vọng cậu cũng sẽ hiểu được ta, bảo bối nhà ta không thể mang đem ra làm vật cá cược với cậu được."
Vừa dứt lời thì đèn phòng phẫu thuật chuyển về xanh, bác sĩ cũng mở cửa đi ra, ông mở khẩu trang ra rồi tiến đến trước mắt hai người.
Bác sĩ lau mồ hôi trên trán, "Thể chất của bệnh nhân tốt nên đứa bé đã giữ lại được, không có vấn đề gì lớn, nhưng nhớ phải chú ý bồi bổ."
Dây thần kinh đang căng thẳng của Cố Hành Xuyên cũng thả lỏng, "Bây giờ tôi có thể vào thăm em ấy được không?"
Thẩm Tứ Gia tằng hắng một cái, lạnh giọng nói: "Ta mới là người thân của nó, có vào cũng là ta vào trước."
Sắc mặt bác sĩ liền khó xử, ông nhìn qua nhìn lại, "Người bệnh nói muốn gặp ngài Cố trước."
Sắc mặt Thẩm Tứ Gia tái xanh, ông thở dài một hơi rồi ngồi lại ghế.
Cố Hành Xuyên cùng bác sĩ tiến vào phòng bệnh tư nhân, mặt trời đã ngả về tây, ánh sáng màu đỏ chiếu rọi xuống giường bệnh trắng tinh, vì thế cũng khiến sắc mặt Tống Nghi tái nhợt thêm mấy phần.
Sau khi thuốc mê hết công dụng thì Tống Nghi liền nhớ lại, tứ chi đau đến run rẩy, anh nỗ lực miễn cưỡng nhìn Cố Hành Xuyên, "Tứ gia không có làm khó gì anh chứ?"
Lòng Cố Hành Xuyên đau xót, hắn đưa tay ôm lấy vai Tống Nghi, ngửi được mùi hương quen thuộc thì tâm lí sợ sệt kia mới dần biến mất, hắn thấp giọng hỏi: "Có đau không?"
"Hết rồi." Vẫn còn trong phạm vi có thể chịu đựng của Tống Nghi, anh cảm nhận được cánh tay đang căng thẳng của hắn, anh rút tay ra vỗ vỗ lên lưng Cố Hành Xuyên, cứ như đang dỗ trẻ con, "Em không sao, không sao rồi, anh xử lí tên paparazi kia thế nào?"
Cố Hành Xuyên cạ cạ chóp mũi vào hõm cổ của anh, trầm giọng: "Anh chừa cho gã cái mạng, em đừng quan tâm."
Tống Nghi suy nghĩ, tay vỗ lưng hắn cũng theo nhịp độ, "Dạy dỗ một chút là được rồi, cậu ta cũng không cố ý, huống chi em cũng không có chuyện gì."
"Đừng nói về tên đó nữa." Cố Hành Xuyên ngẩng đầu lên, hắn nhìn sắc mặt tái nhợt của Tống Nghi, còn có đôi môi trắng bệch, trong lòng cứ như có một cây dũa cứ mài qua mài lại, giọng khàn khàn, "Xin lỗi em, là do anh không lo lắng chu toàn."
Tống Nghi cau mày, anh nhẹ giọng nói, "Không có liên quan gì đến anh hết, chuyện này là ngoài ý muốn, đâu ai có thể đoán trước được?"
Cánh tay ôm Tống Nghi của hắn càng thêm chặt đến không còn một kẽ hở, Tống Nghi là người lương thiện, việc gì cũng suy nghĩ cho người khác khiến hắn càng khó chịu, Tống Nghi tốt biết bao, vậy mà nhiều năm như thế, Tống Nghi chịu khổ đến như vậy thì hắn mới nhận ra người bản thân thích là anh
Nếu hắn có thể sớm nhận ra tình cảm của bản thân một chút thì bọn họ đã sớm ở cùng một chỗ, đâu cần phải chờ đợi đến tận bây giờ, hắn thật sự hối hận, hận không thể quay về quá khứ vặt cổ bản thân để cho hắn nhìn rõ, làm gì có ai trên đời đến cả người mình yêu cũng không biết kia chứ?
Hắn đến gần cọ cọ lên đôi môi lạnh lẽo của Tống Nghi, "Em cứ như vậy thì anh sẽ yêu em hơn đó."
Tống Nghi bật cười khiến cho hắn ngưa ngứa, trốn cũng trốn không được liền đưa tay sờ soạt tủ bên giường, "Anh muốn nhìn hình của bé con không?"
Cố Hành Xuyên giật mình nhìn chằm chằm vào anh.
Trong lòng Tống Nghi căng thẳng, không nghĩ đến Cố Hành Xuyên sẽ biết chuyện trong tình huống này, anh chỉ lo Cố Hành Xuyên trở mặt nên bật một bức hình siêu âm B trong điện thoại lên, "Anh nhìn một chút đi."
Bé con bốn tháng thì đã thành hình, hình ảnh siêu âm cũng vô cùng rõ ràng, có thể nhìn ra cái đầu nhỏ tròn tròn, tứ chi rúc lại cuộn tròn.
Cố Hành Xuyên nhìn chằm chằm vài giây, Tống Nghi quan sát nét mặt căng thẳng của hắn, tâm tình lo lắng cũng dần bình thường.
"Sao con nó xấu vậy em?" Cố Hành Xuyên liếʍ môi, hô hấp dồn dập.
Hắn tính toán thời gian liền biết là lần đầu tiên hai người lên giường với nhau trong khách sạn đã trúng thưởng, con mẹ nó Thẩm Lê mày cuối cùng cũng coi như là làm chuyện tốt.
Tống Nghi lấy lại điện thoại nhìn thử, căn bản không nhìn ra dáng dấp nói chi đến xấu đẹp, "Chỉ có thể nói là do gen của anh không tốt."
"Có cái rắm ý." Cố Hành Xuyên hừ nhẹ một tiếng, hắn tiến đến bên cạnh tai của Tống Nghi, hô hấp nóng hổi, "Thật ra anh có chút căng thẳng."
"Căng thẳng gì?"
"Thì lần đầu anh làm bố, tính khí anh bình thường kém như thế, lỡ dạy hư con thì làm sao giờ?" Cố Hành Xuyên vô cùng nghiêm túc hỏi.
Tống Nghi buồn cười, anh nhẹ giọng nói: "Có em ở đây thì con làm sao có thể hư được chứ?"
Cố Hành Xuyên híp mắt nhìn anh, như nghĩ tới điều gì mà nói: "Anh giờ nói chuyện với con thì con có nghe thấy không?"
Tống Nghi cũng không biết, anh cũng là lính mới, chuyện mang thai còn chưa hiểu rõ, mặt liền lộ ra vẻ khó xử, "Không thì anh thử xem?"
Cố Hành Xuyên nhanh chóng cúi người, má kề sát lên bụng hơi gồ lên của Tống Nghi, tiếng thình thịch rất nhỏ nhưng chấn động tai hắn đến ngứa ngáy rồi lan đến toàn thân, êm tai hơn so với tất cả nhạc cụ hắn từng chơi hay tất cả những danh khúc hắn từng nghe.
"Có thể nghe thấy không?" Tống Nghi xấu hổ, mặt cũng nóng lên.
Cố Hành Xuyên gật nhẹ đầu, cách lớp áo mà xoa bụng anh, "Bé con, ta là bố của con, sau này chúng ta có thể cùng nhau chơi."
"Đừng chỉ nghĩ đến chơi, còn phải học tập thật tốt." Tống Nghi đẩy cái đầu nhím của hắn ra.
Cố Hành Xuyên ngồi ngay ngắn lại, đánh giá Tống Nghi từ trên xuống dưới, "Em ngồi như thế con có bị ép không?"
Tống Nghi lườm hắn một cái, xem đi, hai tên lính mới nhưng tri thức của Cố Hành Xuyên còn kém xa so với anh, về sau còn phải học tập nhiều, "Em cũng không phải bong bóng, anh đọc nhiều sách xíu đi."
Cộc cộc.
Tiếng gõ cửa vang lên phá vỡ không khí ấm áp trong phòng, giọng trầm ổn của Thẩm Tứ Gia vang lên, "Hơi lâu rồi đó nhãi con họ Cố, đến lượt ta gặp tiểu Nghi nhà ta rồi."
Cố Hành Xuyên giả vờ không nghe thấy, đôi mắt đen láy, "Anh phải nói cho cha mẹ anh biết, cha anh chắc cười đến lệch mồm mất thôi."
Tống Nghi ngượng đến hoảng, anh ho khan vài tiếng, "Em muốn gặp Tứ gia, anh ra ngoài đợi một chút đi."
Cố Hành Xuyên dừng một chút rồi đưa tay vuốt ve vành tai mềm mại của anh, "Ông nội có nói cái gì em cũng đừng có đáp ứng, anh sẽ cố gắng để cho ổng chấp nhận anh, để cho ông ấy thừa nhận quan hệ của chúng ta."
Tống Nghi khẽ gật đầu một cái, "Em biết rồi, em cũng sẽ thuyết phục Tứ gia."
Cố Hành Xuyên cũng nhẹ lòng mà đi ra ngoài, Thẩm Tứ Gia đen mặt hung hăng trợn mắt trừng Cố Hành Xuyên một cái.
Cố Hành Xuyên khẽ mỉm cười với ông, không chút sợ hãi.
Đợi đến khi cánh cửa phòng bệnh đóng lại một lần nữa thì Cố Hành Xuyên mới lấy điện thoại ra nhìn thấy tin nhắn mới nhất, sau đó hắn bước nhanh xuống dưới bệnh viện.
Cạnh vườn hoa của bệnh viện có một chiếc xe màu đen không quá nổi bật, Cố Hành Xuyên mở cửa xe bước vào, hàng ghế sau xe đều đã được tháo dỡ, chỉ có ba người bị trói như bánh chưng nằm ở đó.
Thấy Cố Hành Xuyên bước bên xe thì ba người đó liều mạng vùng vẫy, miệng bị nhét khăn phát ra tiếng ưm ưʍ.
Trên phía ghế lái thò ra một cái đầu, Thạch Ninh nghiêng đầu đang ngậm một điếu thuốc, "Người bắt được rồi nhưng miệng vẫn còn cứng lắm."
Cố Hành Xuyên cầm lấy điếu thuốc hút dở của cậu mà bẻ làm đôi sau đó ném vào trong gạt tàn thuốc, "Sau này gặp tao đừng có hút thuốc, trên người tao không thể có mùi thuốc lá."
Thạch Ninh dùng ánh mắt phức tạp nhìn hắn, chép miệng, "Em cũng thấy thật lạ, khu nhà của lão Thẩm Tứ Gia đó đều toàn là quan to lâu đời của đế đô, nhiều ít chuyện đen tối đều diễn ra ở đó, an ninh không khác gì so với kho bạc quốc gia."
Cố Hành Xuyên chậm rãi điểm điểm cằm, hắn liếc mắt nhìn ba người đang bị trói, "Tao biết, không có chủ nhà cho phép thì đến cả cổng lớn cũng không thể vào được."
"Anh ấy có thù oán với ai không?" Thạch Ninh hỏi.
Cố Hành Xuyên có một suy đoán nhưng hắn vẫn lắc đầu, "Mày nghĩ cách cạy miệng của bọn này đi."
Thạch Ninh cười cười, "Không thành vấn đề, chuyện lần trước em làm anh hẳn là vừa lòng ha? Hiện tại thân nhân của bệnh nhân kia ngày nào cũng đuổi theo họ Triệu, bà ta ngay cả nhà cũng không dám về."
"Không tồi." Cố Hành Xuyên hời hợt nói một câu, hắn cúi người xuống vỗ vỗ vào mặt của tên paparazi, ánh mặt lạnh lẽo âm trầm, paparazi sợ mất mật, mắt lộ ra vẻ sợ hãi, liều mạng tránh né lùi về phía sau.
Cố Hành Xuyên cười nhẹ, "Bây giờ tao sẽ không đánh người, nhưng thằng em này của tao thì khác, nó ra tay ác hơn tao nhiều, sớm khai ra một chút thì mày đỡ phải chịu tội."
Thạch Ninh không hút thuốc được nên ngặm một cây tăm cho đỡ thèm, xuyên qua gương chiếu hậu nhìn chằm chằm ba người kia.
Cố Hành Xuyên đẩy cửa xe bước ra, vừa ra được nửa người thì như nghĩ đến chuyện gì quan trọng mà quay đầu lại nhìn Thạch Ninh, hắn phải đem cái tin tốt này lan truyền rộng rãi, "Đúng rồi, tao sắp lên chức bố rồi."
"Gì cơ?" Thạch Ninh trố mắt ngoác mồm.
Cố Hành Xuyên liếc nhìn cậu ta, nhàn nhạt nói, "Đừng thất thần, nhớ đem kể hết với đám thân thích họ hàng bạn bè, phải cho tất cả mọi người cùng biết chuyện tao sắp làm bố."
Giáng Sinh vui vẻ ~