Mắt Tống Nghi sáng rực lên, anh vui vẻ nhắn lại.
Trong giới giải trí này Tống Nghi có không ít bạn bè, lúc ở cùng những người bạn này anh đều bao dung, nhân nhượng, anh luôn là nhà cố vấn tình cảm cho mọi người, đồng thời cũng là người chỉ bảo nhân sinh.
Bạn bè ai cũng thích Tống Nghi, thích một Tống Nghi cẩn thận, tỉ mỉ, chăm sóc, thích một Tống Nghi đối nhân xử thế ấm áp như gió xuân.
Nhưng dù là tỉ mỉ, chăm sóc hay ấm áp như gió xuân cũng đều cần tốn tâm tư và tinh lực.
Rất ít người nghĩ ngược lại rằng Tống Nghi đang nghĩ cái gì.
Duy chỉ có Trình Tụng là khác, ở cùng một chỗ với Trình Tụng thì Tống Nghi không cần phải suy nghĩ nhiều như thế, điều anh nghĩ đến thì Trình Tụng cũng có thế, thậm chí còn suy nghĩ cân nhắc, cẩn thân hơn anh.
Giống như cổ nhân có câu "Quân tử chi giao", tuy rằng vô vị tầm thường nhưng bên nhau cả hai lại vô cùng thoải mái.
Ngày hôm sau, trước khi bắt đầu quay phim, Tống Nghi gọi một cuộc đến cho anh cả, anh nhờ anh cả tìm vài người gọi là bảo an đến, tốt nhất là loại giống hung thần ác sát để trong thời gian này theo sát Tống Khiết và Triệu Hồng Nham, đề phòng lỡ như đối phương tìm đến cửa, hai Omega trói gà không chặt cũng có cách đối phó.
Đối phó với lưu manh thì sử dụng thủ đoạn văn minh đều là vô dụng, chỉ có thể so ra ai lưu manh hơn thôi.
Hôm đó Trình Tụng đến, buổi chiều Tống Nghi đến xin phép đạo diễn Dương để được nghỉ sớm, Tống Nghi không quen thuộc lắm với thành phố nên hỏi thăm trong đoàn kịch xem có nơi nào đi chơi được không, năm miệng mười mồm nói ra cho anh một đống nơi.
Tống Nghi chọn một quán bar cách đoàn kịch không xa lắm, bên ngoài trang trí theo phong cách tao nhã, nhiều loại cây xanh cỏ lạ, nhìn ra cũng khá tốt.
Sau khi Trình Tụng hoàn thành công việc thì hai người tìm một quán thịt nướng nổi tiếng ven biển, sau đó cùng nhau đến quán bar thư giãn.
Lúc Tống Nghi đi vào, người đón khách lộ ra một điệu cười khó hiểu, nháy mắt, "Hai vị tiên sinh, đêm nay chúng tôi có hoạt động là 'Đêm kí©ɧ ŧìиɧ không ngủ', mong rằng quý khách sẽ thích."
Tống Nghi không nghĩ nhiều, chỉ cười mỉm nói một câu cảm ơn, Tân Hải là một thành phố du lịch, thế nên hầu hết các quán bar buổi tối đều hoạt động, mà lúc đi qua hành lang, cảnh tượng trước mắt làm cho anh bối rối một chút, trong lòng tràn đầy hối hận.
Bên trong không gian u tối treo một ngọn đèn ám muội, trên sàn nhảy đều là da thịt trắng nõn, những cô nàng Omega mặc bộ đồ thỏ đứng thành một hàng uốn éo mông, gợi cảm mê người, bên dưới phát ra tiếng thét chói tay cỗ vũ, trong không khí lẫn lộn giữa mùi nước hoa và thuốc lá.
Tống Nghi cũng không phải là chưa trải đời, nếu đến một mình đơn độc thì anh có thể sẽ tràn đầy hứng khởi mà xem một chút, nhưng lần này là đi cùng Trình Tụng, suy nghĩ thế nào ra cũng thấy anh đang hối lộ cấp trên của mình.
Trình Tụng hứng thú nhìn sàn nhảy một hồi, cho đến khi Tống Nghi lúng túng tằng hắng một cái, anh nhìn Trình Tụng, "Nếu không thì chúng ra đổi quán khác nhé?"
"Không cần, ở đây không tồi." Trình Tụng ngồi xuống ghế dài gần sàn nhảy, khuỷu tay chống trên tay vịn của ghế, thích thú thưởng thức mỹ cảnh.
Tống Nghi thuận thế ngồi xuống phía đối diện, anh nhẹ nhàng nở nụ cười, "Không ngờ là cậu lại thích nơi này."
Trình Tụng là loại chính nhân quân tử mà bình thường không thể nào nhìn ra chút dung tục nào từ y.
Trình Tụng nghiêng đầu qua nơi khác, nghiêm trang nói: "Tớ cũng không ngờ là cậu thích nơi này."
"Đây là lần đầu tớ tới nơi như thế này." Tống Nghi bất đắc dĩ giải thích, nếu biết quán bar này là nơi "đen tối" như thế thì anh đã không cùng Trình Tụng tới.
Trình Tụng chậm rãi chớp mắt, khẽ cười hỏi, "Cậu không thích à?"
Đắm chìm bên trong ánh mắt dò xét của Trình Tụng, Tống Nghi yên lặng, nếu nói không thích thì thật là ngụy quân tử, còn nếu nói thích thì cũng không quá tốt.
Tống Nghi suy nghĩ một chút rồi bình đạm nói, "Tớ không thích lộ liễu quá."
Trình Tụng cười ra tiếng, ánh mắt y sáng lên: "Tư tưởng của cậu thật bảo thủ, tớ nghĩ cậu sẽ thích buông thả cơ."
Tống Nghi không muốn nhắc tới phương diện tình cảm, "Cái đó thì phải xem duyên phận." Anh nghiêng đầu cầm lấy bảng rượu để chuẩn bị gọi thì một nhóm phục vụ mặc áo sơ mi trắng đi đến, trên tay bưng từng khay rượu.
Rượu được đặt ngay ngắn trên bàn, phủ kính bàn một cách theo quy luật.
"Thưa ngài, rượu của ngài đã được mang ra đủ." Người phục vụ một mực cung kính.
Tống Nghi giơ bảng rượu trong tay lên, "Tôi còn chưa gọi mà?"
"Có một vị khác mời hai vị." Người phục vụ hân hoan.
Tống Nghi thắc mắc, anh ở thành phố này không có quen ai cả mà.
"Tống Nghi, cùng bạn tới chỗ như thế này, cậu cũng biết cách chơi quá nhỉ?"
Thanh âm khàn khàn hờ hững vang lên, trong khung cảnh ầm ĩ đặc biệt giật mình.
Đầu Tống Nghi đột nhiên phát đau, anh xoay đầu nhìn, trong lòng mắng to rằng Cố Hành Xuyên đúng là linh thiêng.
Ngọn đèn lập lòe trên khuôn mặt của Cố Hành Xuyên, hắn mặc áo đồng phục màu trắng giống với đội với James Rodríguez, tóc phía trước được buộc lên làm lộ ra vầng trán, trán hắn ướt đẫm mồ hôi, càng ra vẻ anh tuấn tuấn mỹ không gì tả được.
Giống như một người mãi mãi ở lại những năm tháng thanh xuân, mùi vị trẻ tuổi lan tỏa trong không khí.
Chỗ ngồi bên cạnh Tống Nghi còn trống, Cố Hành Xuyên dửng dưng ngồi xuống, hắn duỗi hai chân dài ra, nghiêng đầu nói: "Hai người đi uống rượu thì chán lắm, sau không rủ tôi đi cùng?"
Tống Nghi bình tĩnh, "Cậu hôm nay đóng phim mệt rồi nên tôi nghĩ tối nay cậu phải nghỉ ngơi sớm."
Trình Tụng có ở đây, Tống Nghi chỉ sợ Cố Hành Xuyên đến gây sự, khiến Trình Tụng tiến thoái lưỡng nan.
"Cậu thật biết suy nghĩ cho tôi." Cố Hành Xuyên không để ý nói, hắn nâng cằm đầy lười biếng, ánh mắt thâm thúy nhìn Trình Tụng, "Cậu không định giới thiệu bạn của cậu sao?"
Nói đến thì vô cùng khéo, đối diện quán bar là một phòng tập, lầu hai là một sân bóng rổ, mấy ngày nay Cố Hành Xuyên đều đến đây chơi bóng rổ, lúc uống nước nghỉ ngơi giữa hiệp, Cố Hành Xuyên dựa vào cửa kính, xa xa nhìn thấy Tống Nghi cùng một tên đàn ông đi vào quán bar, nhìn thoáng qua thấy quan hệ của cả hai rất tốt.
Cố Hành Xuyên có nghe người cùng chơi bóng rổ nói qua, quán bar này là một nơi dâʍ ɭσạи, bên trong là một đám tiểu yêu tinh, trước đây còn có cái gì mà "tiệc xá© ŧᏂịŧ", rất nổi tiếng ở vùng này.
Cố Hành Xuyên không còn tâm trạng chơi bóng rổ, vừa nghĩ đến chuyện Tống Nghi ôm Omega mà chơi đùa thì trong lòng như có gai đâm vào.
Tống Nghi đã nói rồi, bọn họ là bạn, vậy nếu là bạn thì quan tâm lẫn nhau một chút cũng là chuyện bình thường thôi.
Tống Nghi cau mày, anh không muốn giới thiệu Trình Tụng cho Tống Nghi chút nào.
Không nghĩ tới Trình Tụng là người đứng dậy trước, y nở một nụ cười kín đáo, đưa tay ra, "Xin chào, lần đầu gặp, tôi là Trình Tụng, là bạn tốt của Tống Nghi."
Cố Hành Xuyên liếc nhìn bàn tay trước mặt, hắn không có chút ý tứ muốn nắm lại mà nhìn chằm chằm Trình Tụng, "Tôi biết anh, CEO của Tinh Ngu."
Cách làm thế nào để người khác lúng túng thì Cố Hành Xuyên vô cùng am hiểu.
Cha Cố đang thu mua cổ phần của công ti nên Cố Hành Xuyên có biết vị CEO Trình Tụng này.
Khuỷu tay Tống Nghi đυ.ng nhẹ vào cánh tay Cố Hành Xuyên, nhắc nhở hắn không nên quá phận như vậy.
Cố Hành Xuyên liếc nhìn anh sau đó đứng lên bắt tay qua loa với Trình Tụng, "Chào, tôi là Cố Hành Xuyên."
Trình Tụng cười nhạt nói: "Trăm nghe không bằng mắt thấy."
Cố Hành Xuyên nhướng mày, ánh mắt càn rỡ quan sát Trình Tụng từ trên xuống dưới.
Tống Nghi không muốn xảy ra rắc rối, người bình thường không thể nào đấu lại một tên bệnh thần kinh, vẻ mặt anh tươi cười như gió xuân, "Sững sờ hết vậy? Không phải tới đây là đế uống rượu sao?"
Cố Hành Xuyên nghiêng đầu nhìn Tống Nghi, hắn chỉ chỉ màn trình diễn múa cột trên sàn nhảy, "Người đến đây đều là tìm cái đẹp."
Trình Tụng nở nụ cười, "Thì ra đại minh tinh đến đây để tìm cái đẹp."
Vừa nói như thế, Tống Nghi thấy rất kì lạ, thành phố Tân Hải lớn như vậy, đi đâu cũng có quán bar, sao lại xui xẻo gặp ngay Cố Hành Xuyên kia chứ.
Cố Hành Xuyên cười khẩy một tiếng, "Tôi đến tìm Tống Nghi." Hắn nghiêng người qua một bên, không biết vô tình hay cố ý mà dựa vào vai Tống Nghi, tùy ý cùng lười biếng mà nhìn gò má Tống Nghi, ám muội nói từng chữ: "Nửa đêm tới phòng tôi nói muốn làm bạn với tôi, mới chớp mắt mà đã uống rượu cùng người khác mà không rủ tôi, cậu đúng là nói một đằng làm một nẻo."
Tống Nghi nghe thấy hắn nói hươu nói vượn liền cầm cái gối lên che miệng hắn lại, cũng may là thần sắc của Trình Tụng bình thản, y không bị ảnh hưởng bởi lời Cố Hành Xuyên nói, Tống Nghi cố kiềm nén cơn giận xuống, bình thản nói: "Dù là bạn thì chúng ta cũng cần không gian riêng mà."
Cố Hành Xuyên chớp mắt mấy cái, giễu cợt nói: "Chỗ này cũng là không gian riêng đấy, người bình thường không tìm ra được đâu."
Tống Nghi ngửi thấy mùi mồ hôi thoang thoảng trên người Cố Hành Xuyên, cả người anh từ trên xuống dưới đột nhiên khó chịu, giống như có sâu lông bò khắp nơi, anh nhịn xuống để không cử động người, trong lòng không hiểu nổi Cố Hành Xuyên đang muốn làm gì.
Tống Nghi không nói gì nữa bởi anh sợ mình sẽ không nhịn được mà đánh Cố Hành Xuyên, anh nghiến răng hỏi: "Cậu có uống rượu hay không?"
Trong lòng anh cảm thấy xấu hổ, anh vốn mời Trình Tụng đến đây cùng nhau uống rượu, không ngờ lại khiến Trình Tụng khó xử như vậy, Cố Hành Xuyên thật sự cmn là thằng nhóc khốn nạn.
Cố Hành Xuyên liếc nhìn Tống Nghi, thuận theo gọng kính vàng của anh mà đến sống mũi thẳng tấp, đến đôi môi hơi nhếch lên, ảm đạm mê huyễn dưới ánh đèn, hắn cảm giác khuôn mặt Tống Nghi giống hệt như bức tranh sơn dầu vậy.
Cố Hành Xuyên nhìn mà lòng ngứa ngáy, hắn quay đầu lại gọi người phục vụ, "Chỗ này có sữa tươi không?"
"A?... Không có ạ."
"Ra ngoài mua hai chai sữa, sau đó đem về ủ ấm một chút." Cố Hành Xuyên dặn, hắn nhìn Tống Nghi khịt mũi coi thường, "Cậu yếu như thế mà đòi uống rượu, ngoan ngoãn mà uống sữa đi."
Tống Nghi lạnh lùng liếc hắn, vừa bực mình vừa buồn cười.
Càng ngày càng không nghĩ ra, Cố Hành Xuyên vừa làm cho anh khó chịu vừa quan tâm anh, giống hệt một tên bệnh thần kinh.