Bùi Tự ghét bỏ nhìn đùi gà cháy đen trong tay Đoạn Ninh Trầm, cố gắng nhận lấy. Sau khi bệnh tình đã có chút chuyển biến tốt đẹp, tình trạng kén ăn của y cũng có giảm bớt đôi chút, ít nhất cũng không còn giống như trước, thứ gì cũng ăn không vô.
Nhìn y tiếp nhận, Đoạn Ninh Trầm nhếch miệng cười, ngồi bên cạnh y, nói: "Ăn nhiều một chút! Ta cho tới bây giờ chưa từng thấy qua nam nhân nào gầy nhẹ như ngươi, chỉ cần dùng một bàn tay đã có thể bế ngươi lên."
Bùi Tự lựa chọn làm lơ lời hắn nói, cưỡng bách mình ăn cơm.
Nói thực ra, xem nhẹ khâu nướng gà thì gà nướng cũng không tệ lắm, bên ngoài phủ một lớp tiêu cùng gia vị, miễn cưỡng có thể ăn được.
Đoạn Ninh Trầm không chớp mắt nhìn chằm chằm y ăn, nhịn không được say mê tưởng tượng, mỹ nhân ăn cái gì cũng đẹp, rõ ràng là đi dã ngoại ăn gà nướng, tư thái ưu nhã kia lại như ăn trân châu mỹ thực hoàng cung.
Xem y hôm nay khó được lúc ăn uống ngon, Đoạn Ninh Trầm vội vàng bẻ thêm một cái chân, đem qua đưa cho y, "Đây! Ăn nhiều một chút!"
Bùi Tự cảm giác đã chắc bụng, nhíu mày nói: "Ta no rồi."
"Ngươi chỉ mới ăn một cái đùi gà!" Đoạn Ninh Trầm nghiêm túc khuyên nhủ, "Không được đâu! Ngươi ăn thêm một chút đi, nhé?"
Ma đầu này có chút phiền, cứ thích khuyên y ăn hoài. Điều này làm cho Bùi Tự nghĩ tới mẫu thân y. Vốn dĩ tới Tết Âm Lịch, y phải hồi kinh, kết quả lại bởi vì sự phát hiện ngoài ý muốn này mà lưu lại bên cạnh ma đầu.
Y lạnh nhạt nâng ấm nước lên, uống một ngụm nước, không đáp lại Đoạn Ninh Trầm.
Đoạn Ninh Trầm khuyên nhủ thất bại, nhưng hắn vẫn không từ bỏ, lại chuyển qua chiến lược dụ hoặc, "Ngươi có thấy chân gà nướng này rất thơm hay không?"
Nói, hắn cầm chân gà quơ quơ trước mắt Bùi Tự, hướng dẫn từng bước, "Nếu ngươi không ăn, ta đây liền ăn sạch toàn bộ nha!" Loại dụ hoặc này đối với người không muốn ăn căn bản như đàn gảy tai trâu.
Bùi Tự lạnh nhạt nhìn, đáp: "Ngươi muốn ăn thêm thì ăn thêm, không ai quản ngươi."
Lời vừa dứt, liền có giáo chúng cầm hai con gà đã nướng tốt bình bịch chạy tới, xum xoe hỏi: "Giáo chủ! Ngươi muốn ăn sao?"
Đoạn Ninh Trầm quay đầu nháy mắt liền thay đổi sắc mặt, trừng mắt nhìn thuộc hạ không hiểu thế nào là thời điểm thích hợp, quát lớn: "Đi đi đi! Ngươi còn có chuyện gì?"
Đoàn người sau khi ăn xong vừa vui đùa ầm ĩ vừa bắt đầu thu thập đồ vật, tuy nhiên tiến độ tương đối chậm. Đoạn Ninh Trầm ngồi yên không được, chạy tới hét tam uống bốn. Nhϊếp Bân nhìn ánh mắt Bùi Tự, đi tới bên người y, "Dịch công tử, ngài có gì cần phân phó sao?"
"Ta muốn đi vệ sinh."
"Vệ sinh!" Nghe được, Đoạn Ninh Trầm nháy mắt liền lẻn đến trước mặt y, đuổi Nhϊếp Bân qua một bên, xoa tay hầm hè, hưng phấn chờ mong, "Ta ôm ngươi đi nha!"
Bùi Tự: "......" Y suýt nữa liền phun ra một chữ "Lăn", giáo dưỡng tốt đẹp khiến y khắc chế nói: "Không cần, đem cái bô trên xe xuống là được."
"Trời ơi! Đang dã ngoại mà còn dùng bô? Đừng khách khí! Đừng khách khí! Chúng ta đã là quan hệ gì?" Đoạn Ninh Trầm đáp, liền không nói hai lời mà ôm Bùi Tự lên, hướng trong rừng sâu đi.
Nhϊếp Bân: "......" Chủ thượng thực...... Thực sự quá không dễ dàng.
Bùi Tự cảm thấy nếu mình tiếp tục ở lại cùng Đoạn Ninh Trầm, cho dù hàn độc không phát tác thì y sớm hay muộn cũng sẽ bị tức chết.
Bọn họ rời xa đám người, Đoạn Ninh Trầm kiệt lực duy trì biểu tình chính trực trên mặt nhưng trong lòng lại khó nén hưng phấn cùng chờ mong, hắn bình tĩnh tự hỏi một trăm loại phương pháp đi vệ sinh tại cánh rừng.
—— cũng chỉ giới hạn trong lòng “Tự hỏi”. Khi trước Đoạn Ninh Trầm tập công pháp, hắn ngoài mặt “Nhẫn”, trong lòng lại vô pháp có thể.
Đoạn Ninh Trầm không biết mỹ nhân nhu nhu nhược nhược trong lòng ngực đang có ý tưởng nguy hiểm gì, hắn tỉ mỉ chọn lựa một cây đại thụ thô tráng lại rậm rạp, miễn cưỡng nhận định nó đủ tư cách để mỹ nhân hạ mình.
Hắn buông hai chân Bùi Tự xuống, ôm lấy nửa người trên của y, đứng đắn nói: “Ngươi yên tâm đi đi! Ta là chính nhân quân tử, ta tuyệt đối sẽ không nhìn lén!”
Thân thể Bùi Tự vô lực, vô pháp đứng thẳng, nhưng có Đoạn Ninh Trầm chống đỡ trọng lượng thân thể y, hai chân y có thể hư hư nhược nhược chống đỡ mà không cần cố sức.
Y mặt vô biểu tình giải khai lưng quần.
Hiện tại ở trong mắt y, Đoạn Ninh Trầm là người chết, cùng người chết thì so đo làm gì?
Nghe thanh âm sột sột soạt soạt, Đoạn Ninh Trầm đắc ý dào dạt nghĩ thầm, ta lại không phải là chính nhân quân tử! Không nhìn trộm thì chính là thằng ngốc!
—— mấy ngày nay, mỗi lần mỹ nhân đi vệ sinh, đều là ở thời điểm hắn không chú ý. Không dễ gì mới có được cơ hội tốt đến thế này, làm sao bỏ lỡ được?
Ánh mắt hắn lặng yên không một tiếng động liếc xuống, rơi trên ngón tay trắng nõn của mỹ nhân đang cầm thứ đồ vật kia. Hắn tức khắc kinh ngạc, tròng mắt suýt nữa trợn trừng ra.
Ta thao!
Mỹ nhân gầy như thế, nhu nhược như thế, thứ kia làm sao cho thể lớn như vậy?
Lòng tự tin của Đoạn Ninh Trầm bị làm nhục nghiêm trọng.
Ôm Bùi Tự trở lại doanh địa, hắn vẫn thất hồn lạc phách, tự hỏi nhân sinh chính mình.
“Giáo chủ, đồ vật đều……”
Một giáo chúng đi tới, lời nói còn chưa nói xong, Đoạn Ninh Trầm bỗng chốc đứng lên, khiến gã khϊếp sợ, “Giáo, giáo chủ?”
Đoạn Ninh Trầm nghiêm túc kéo gã lại, “Ngươi cùng ta qua bên kia!”
Hai người bọn họ đi tới rừng cây nhỏ.
Đoạn Ninh Trầm một lần nữa kỹ càng nhìn gã, sau đó hộc ra ba chữ, “Cởϊ qυầи ra.”
Giáo chúng tức khắc đại kinh thất sắc, lui lại vài bước, bưng kín ngực, “Giáo, giáo chủ! Ta, ta thích nữ nhân! Ta, ta còn có vị hôn thê!”
“Đừng vô nghĩa! Ngươi muốn chạy thì chạy đi! Nhưng tiền bạc tháng này còn muốn chứ?”
Tôn chỉ của gã luôn là “Tiền tài là vương đạo, phú quý bất năng da^ʍ là chó má”, giáo chúng rưng rưng cởϊ qυầи, “Giáo chủ, ngươi nhẹ nhàng chút. Còn có, thỉnh thay ta bảo mật, đừng để vị hôn thê của ta biết. Ta muốn làm một đại trượng phu đường đường chính chính.”
Đoạn Ninh Trầm ghé mắt, mặt lộ vẻ khinh thường.
Mệt gia hỏa này cao lớn thô kệch, cư nhiên lại nhỏ như thế!
Hắn lại nghĩ, chẳng lẽ của người gầy đều rất lớn?!
“Ngươi đi kêu Triệu Thiết cùng Đỗ Bốn tới.”
Giáo chúng càng kinh hãi, chẳng lẽ giáo chủ ngại hai người bọn họ không đủ sao!
Đoạn Ninh Trầm nhìn biểu tình như bị sét đánh của gã, ghét bỏ nói: “Ngươi suy nghĩ cái gì đấy? Bản giáo chủ nhìn trúng ngươi thì đúng thật là gặp quỷ!”
Giáo chúng may mắn mà thở dài nhẹ nhõm một hơi, đi kêu hai người kia tới.
Triệu Thiết khẩn trương hề hề mà kéo gã lại, hỏi: “Vì sao Giáo chủ lại kêu chúng ta?”
Giáo chúng thâm trầm mà nói: “Cởϊ qυầи.”
Mọi người đều ngốc, “???”
Ngồi ở cách đó không xa là Bùi Tự không dao động, nội tâm thực lạnh nhạt. Ma đầu này lại đang làm loại chuyện thiêu thân gì đây?
Đoạn Ninh Trầm gọi từng người một trong bọn giáo chúng tới, nhìn từng cái, cảm thấy đôi mắt thực cay, nhưng cuối cùng vẫn tìm về một chút lòng tự tin.
Nghĩ tới tình cảnh không lâu trước đây mình thấy được, hắn lần thứ hai lâm vào trầm tư cùng tự bế. Cho nên mỹ nhân nhu nhu nhược nhược vì sao lại lớn như vậy? Kích cỡ kia…… Không khỏi quá khoa trương đi!