Cha mẹ nuôi khi cô năm tuổi đã sinh một đứa con trai, từ đó đối xử với cô không còn như trước.
Trong linh đường cha mẹ ruột cha mẹ nuôi đều khóc, như thể mất đi bảo vật gì đó.
Vậy thì sự thờ ơ lạnh nhạt những năm qua tính là gì?
Cuối cùng, cảm xúc lạnh lùng chiếm thế thượng phong, bản thân trong mơ đứng một bên nhìn đám tang của mình, bên tai truyền đến tiếng gió xào xạc, giấc mơ tan biến.
Sáng dậy, Tô Hàm vẫn nhớ giấc mơ đêm qua.
"Chị ơi, sắc mặt chị khó coi quá, có phải đầu vẫn đau không?"
"Chị không sao. Tiểu Nguyên, lúc em mơ, khi tỉnh dậy em có nhớ nội dung giấc mơ không?" Tô Hàm hỏi.
Tô Nguyên đang chải tóc, tùy tiện trả lời: "Có lúc nhớ có lúc không nhưng đa số là không nhớ."
Mười giờ hơn, Lý Trân xách giỏ trái cây, cùng cha đến thăm bệnh xin lỗi.
Cô ta xin lỗi rất không tình nguyện, lần này Tô Hàm cũng tức giận, bình thường hai người có cãi nhau thì thôi đi, lần này Lý Trân lại lấy gạt tàn thuốc lá đập cô, nhớ đến giấc mơ cô bị gạt tàn thuốc lá đập chết, Tô Hàm không muốn dễ dàng bỏ qua.
"Tiểu Tô à, Trân Trân thật sự không cố ý." Cha của Lý Trân khách sáo xin lỗi: "Chúng ta cũng đã hỏi bác sĩ rồi, vết thương của cháu cũng không nghiêm trọng lắm, chúng ta cô là đồng nghiệp cũ, cô cũng độ lượng..."
"Chị tôi hôn mê hai ngày hai đêm, cũng không biết có để lại di chứng gì không, cái gì mà không nghiêm trọng!" Tô Nguyên tức giận: "Ông xem con gái ông kìa, bộ dạng này có giống như biết lỗi không?"
Cha của Lý Trân thấy con gái một bộ dạng không phục, tức giận không chỗ phát tiết, tát cô ta một cái, sau đó quay đầu tiếp tục cầu xin: "Tôi chỉ có một đứa con gái, là tôi không dạy dỗ tốt nhưng mà nó còn trẻ, sao có thể đi ngồi tù..." Nói rồi còn muốn quỳ xuống.
"Tiểu Nguyên, cản ông ta lại."
Tô Nguyên thấy cha của Lý Trân tuổi đã cao, tóc mai đều bạc trắng, trong lòng có chút không đành lòng, liền nhẹ giọng nói với Tô Hàm: "Chị ơi, hay là thôi đi?" Cô ta là người miệng cứng lòng mềm, hôm qua còn nói muốn báo cảnh sát đưa Lý Trân vào tù, hôm nay thấy cha của Lý Trân tiều tụy già nua, vì con gái còn phải quỳ xuống, nhất thời liền mềm lòng.
Nhìn bộ dạng già nua của cha Lý Trân, Tô Hàm cũng có chút thương cảm. Người sai là Lý Trân, cha của Lý Trân cúi đầu khom lưng xin lỗi, cô nhìn cũng thấy khó chịu.
"Được rồi, có thể thương lượng nhưng tôi muốn Lý Trân xin lỗi tôi, còn tiền thuốc men và tiền bồi thường mất việc thì nhà các người phải trả."
"Nên như vậy nên như vậy, cô thấy không khỏe thì cứ tiếp tục nằm viện, khỏe rồi hãy xuất viện, tôi đã chuyển tiền vào tài khoản của cô rồi, cô không cần lo! Còn tiền bồi thường mất việc tôi cũng đã chuẩn bị xong." Cha của Lý Trân lấy ra năm vạn tệ, lại kéo tay Lý Trân bắt cô ta xin lỗi. Lý Trân không tình nguyện, không muốn mở miệng.
Tô Hàm cụp mắt: "Vậy thì vẫn làm theo thủ tục đi."
"Lý Trân!" Cha của Lý Trân vỗ mạnh vào lưng con gái: "Mau xin lỗi!"
Trong mắt ông ấy đã có nước mắt, Lý Trân thấy vậy lòng khẽ chấn động, lúc này mới cuối đầu, nhỏ giọng nói: "Tô Hàm, xin lỗi."
"Cô Tô, cô xem..." Cha của Lý Trân cười tươi nịnh nọt.
"Lần này tôi tha cho cô, nếu sau này đầu tôi không sao thì chuyện này coi như qua, nếu còn di chứng, tôi còn phải tìm Lý Trân chịu trách nhiệm. Các người viết một bản thỏa thuận rồi ký tên đi." Bảo Tô Nguyên lấy giấy bút trong cặp ra. Cha của Lý Trân run rẩy viết mấy dòng chữ, tự mình ký tên, lại bảo Lý Trân ký tên. Cha của Lý Trân lúc này mới yên tâm, cảm ơn Tô Hàm rối rít: "Cảm ơn cô, vậy chúng tôi về trước, cô dưỡng bệnh cho khỏe nhé." Nói xong liền kéo con gái ra khỏi phòng bệnh.
"Có đứa con gái như vậy thật xui xẻo." Tô Nguyên lẩm bẩm, oán trách Lý Trân: "Chị xem bộ dạng của cô ta lúc nãy, còn rất không phục nữa, làm con gái mà như cô ta, thật là bất hiếu..."
"Á!!"
Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng hét, Tô Nguyên sợ đến run rẩy, vội ôm lấy cánh tay Tô Hàm.
"Sao vậy?"