Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Bị Ép Lấy Chồng, Tôi Được Thiên Quan Chiều Chuộng

Chương 72 - Kết truyện

« Chương Trước
"Ngươi cút cho ta, mang theo ngươi mấy thứ này cút càng xa càng tốt, ta đến chết cũng không muốn lại nhìn thấy ngươi, cút a!"

Phàn Tinh đang muốn đi vào khuyên Phàn Mỹ Hi rời đi, bà nội cũng đã giận không kềm được đem toàn bộ thực phẩm dinh dưỡng ở đầu giường đập xuống đất.

Phàn Tinh lo lắng quá kích động ảnh hưởng đến tình trạng sức khỏe của bà nội, vội vàng xông vào, nhưng Phàn Mỹ Hi nhanh hơn anh nhiều, quỳ phịch xuống đất, trong nháy mắt khóc thành nước mắt, giọng nói đều lộ ra mùi vị thê thảm, "Mẹ, mẹ, mẹ giúp con lần này, khuyên nhủ Phàn Tinh, đứa nhỏ kia nghe lời mẹ, mẹ chỉ cần mở miệng, nó nhất định sẽ giúp con. Mẹ, con sai rồi, năm đó là con bị quỷ ám, là con...

Bà nội bỗng nhiên kích động từ trên giường xoay người xuống, làm bộ đúng là muốn động thủ đánh người.

Phàn Tinh đã không kịp kinh ngạc, vội vàng tiến lên đỡ lấy bà nội, nhẹ nhàng ôm bả vai bà nội trấn an bà, "Bà nội, bà đừng kích động, thân thể quan trọng hơn.

Bà nội lại chỉ nhìn hắn một cái, lập tức chuyển hướng Phàn Mỹ Hi, ánh mắt lại tàn nhẫn tựa như mũi dao, "Ta bảo ngươi cút ngươi không nghe thấy sao?

Mẹ, con......

Phàn Mỹ Hi quỳ trên mặt đất, khóc lóc nức nở, cố gắng nói thêm điều gì đó, nhưng bảo vệ đã vào, đối với loại khách không mời mà đến này sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của bệnh nhân, bệnh viện có quyền đuổi ra ngoài.

Mà người gọi bảo vệ tới là Hạ Thanh Mặc.

Hạ Thanh Mặc cùng Phàn Tinh tới, không nghĩ tới nhìn thấy một màn như vậy, khác với đau đầu của Phàn Tinh, hắn gọn gàng gọi bảo vệ.

Phàn Mỹ Hi không muốn đi, giãy dụa gào khóc, không hề có hình tượng.

"Mẹ, con sai rồi, con biết sai rồi, năm đó là con..."

"Cút, mau cút, chết càng xa càng tốt, đừng đến nữa!" bà nội căn bản không muốn nghe cô nói thêm một câu, tiếng rống giận lại che lấp lời Phàn Mỹ Hi.

Cho đến khi Phàn Mỹ Hi bị kéo đi, không nhìn thấy, thanh âm cũng không nghe thấy, bà nội mới rốt cục giống như thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống bên giường, trên mặt có chút tái nhợt.

Phàn Tinh lo lắng, "Bà nội sao rồi? Để bác sĩ đến kiểm tra một chút đi.

Bà nội ngẩng đầu nhìn cậu, lắc đầu, "Không có việc gì, chỉ là tức giận, sao cô ấy lại có mặt mũi đến đây?

Bà nội càng nói càng tức giận, bỗng nhiên lại thở dài một tiếng, nuốt hết những lời sau đó, "Quên đi, không nói nữa, con à, coi như không có người mẹ này, bà ấy không xứng.

Bà nội mắng Phàn Mỹ Hi thế nào cũng không có gì, dù sao bà nội cũng là trưởng bối, nhưng Phàn Tinh lại không tiện nói sau lưng mẹ mình.

Cho nên cho tới nay, mặc kệ Phàn Mỹ Hi đối với hắn như thế nào, Phàn Tinh kỳ thật cũng chưa từng nói qua nàng không phải.

Trong mắt Phàn Tinh, bọn họ không có duyên phận mẹ con, không can thiệp vào nhau là tốt nhất, hắn cho tới nay cũng làm như vậy.

Nhưng hôm nay Phàn Tinh cũng rất tức giận, hắn làm sao cũng không nghĩ tới Phàn Mỹ Hi lại tới phiền bà nội.

Lúc trước khi bà nội sắp chết, cô đều có thể thấy chết mà không cứu, bây giờ lại có thể trở về quỳ cầu bà nội.

Phàn Tinh có đôi khi cảm thấy cậu và người mẹ này có thể là người của hai thế giới khác nhau, cậu hoàn toàn không thể hiểu được hành vi của Phàn Mỹ Hi.

Bà nội, bà đừng nóng giận, hôm nay chúng cháu sơ suất, lần sau sẽ không để bà ấy đến quấy rầy bà. Nói tới nói lui cũng là bởi vì cháu, nếu không bà ấy cũng không thể tới làm phiền bà. "Phàn Tinh đau lòng bà nội, ôm người ngoan ngoãn xin lỗi. Sau đó bỗng nhiên nhớ tới cái gì, vội vàng quay đầu nhìn về phía Hạ Thanh Mặc: "Anh trai, nếu không anh cũng đừng kéo bọn họ, dù sao hợp đồng cũng đã ký rồi, nên đi theo hợp đồng như thế nào đây. Em biết anh là muốn giúp em trút giận, nhưng cứ kéo dài như vậy, bọn họ khẳng định còn có thể tới tìm bà nội."

Phàn Tinh vốn hoàn toàn không muốn xen vào, Hạ Thanh Mặc muốn thế nào cũng nghĩ, Cố gia phá sản hay không cũng không liên quan đến hắn.

Nhưng hôm nay Phàn Mỹ Hi có thể đến bệnh viện quỳ xuống, sau đó thì sao?

Phàn Tinh đã bắt đầu hoài nghi, nếu cứ tiếp tục kéo dài như vậy, đối phương có thể nhảy lầu trước mặt cậu và bà nội.

Thật sự như vậy, Phàn Tinh cũng không dám nói mình có thể làm như không thấy, thờ ơ.

Hơn nữa, hắn cũng không cảm thấy Hạ Thanh Mặc lúc trước cùng Cố gia hạ ký hợp đồng, thật sự chỉ là vì tùy tiện tìm người kết hôn, nhất định là công ty bọn họ là có những hạng mục này muốn làm, hơn nữa trùng hợp Cố gia cũng có thể làm.

Hiện giờ Hạ Thanh Mặc cứ kéo dài như vậy, Cố gia có tổn thất, khoa học kỹ thuật cổ vị chưa chắc không có, chỉ là khoa học kỹ thuật cổ vị kéo dài được, nhưng Cố gia kéo không nổi.

Cho nên Phàn Tinh lại cảm thấy chuyện này không cần phải nháo thành như vậy, theo hợp đồng bà nội cũng có thể thanh tịnh một chút.

Kết quả Hạ Thanh Mặc lại nói chuyện này không liên quan đến hắn.

Có ý gì? "Phàn Tinh khó hiểu.

Hợp tác giữa chúng ta và Cố thị đã đi theo hợp đồng, nhưng mà, Cố thị tự mình xảy ra vấn đề, tài chính luyện đứt đoạn, tài sản thế chấp cho ngân hàng sắp bị bán đấu giá, Cố thị đối mặt phá sản.

Hạ Thanh Mặc nói đơn giản, kỳ thật chuyện này gần đây ở thương giới náo loạn, Cố thị không chỉ gặp phải vấn đề phá sản, Cố Vĩnh Xương vẫn là trước khi sự việc xảy ra, đem pháp nhân Cố thị thay đổi lên đầu Phàn Mỹ Hi, sau đó chính mình đem tất cả tài sản của Cố gia còn có rất nhiều bất động sản của công ty đều lặng lẽ bán lấy tiền mặt.

Hiện giờ cục diện rối rắm toàn bộ đặt ở trên người Phàn Mỹ Hi.

Phàn Mỹ Hi cố gắng tìm Phàn Tinh, nhưng đều bị Hạ Thanh Mặc ngăn cản, không có biện pháp mới tới cầu xin bà nội Phàn Tinh.

Phàn Tinh từ trước đến nay không chú ý đến loại chuyện này, thời gian trước lại bận thi cử cùng Lục Trì, tự nhiên càng thêm không rõ ràng.

Hạ Thanh Mặc cũng không muốn nói cho hắn biết làm phiền hắn, hôm nay lại càng không muốn nói.

Phàn Tinh nghe xong hơi ngẩn người, "Cho nên bây giờ cô ấy muốn anh trai đầu tư?

Hạ Thanh Mặc còn chưa nói chuyện, bà nội đã không kiên nhẫn, tức giận đánh vào mu bàn tay Phàn Tinh một cái, lạnh lùng nghiêm mặt, "Được rồi, có quan hệ gì với cậu?

Phàn Tinh biết bà nội từ trước đến nay đều như vậy, thái độ đối với Phàn Mỹ Hi ngay cả chán ghét cũng không phải, là hận, cho nên từ trước đến nay cậu cũng không nhắc tới Phàn Mỹ Hi trước mặt bà nội.

Hôm nay chỉ là gây ra chuyện này, nếu không hắn cũng sẽ không nhắc tới.

Bất quá hiện tại quên đi, hắn vốn muốn cho Hạ Thanh Mặc mở một mặt lưới, nhưng hiện tại xem ra là nhà bọn hắn vấn đề của mình, vậy thì không liên quan đến người khác chuyện.

Vì vậy lập tức nở nụ cười dỗ dành bà nội, "Được, con nhất định ngoan ngoãn nghe lời bà nội, được không? Bà nội, chúng ta không nói cái này, hôm nay đã hai mươi chín, lúc trước không phải bà nói muốn về nhà tự mình chuẩn bị cơm tất niên sao? Vậy bây giờ chúng ta đi chuẩn bị được không? Đi thôi." Nói xong liền kéo bà nội ra cửa.

Hạ Thanh Mặc đi theo phía sau, nhìn bóng lưng hai ông cháu, đáy mắt sâu thẳm lại hiện lên cảm xúc kỳ quái.

Kỳ thật, gần đây hắn để cho Tống Dương cẩn thận điều tra vụ án của ba Phàn Tinh, cho nên hắn biết một ít chân tướng mà Phàn Tinh cũng không biết.

Năm đó sau khi Phàn Mỹ Hi và ba Phàn Tinh kết hôn không bao lâu liền thông đồng với Cố Vĩnh Xương, lại nói tiếp Cố Vĩnh Xương và ba Phàn Tinh vẫn là bạn tốt, loại bạn tốt móc tim móc phổi này, kết quả bạn tốt và vợ mình ở cùng một chỗ.

Buổi tối hôm cha Phàn Tinh lỡ tay gϊếŧ người, chính là buổi tối hắn hẹn Phàn Mỹ Hi ra ngoài bàn chuyện ly hôn, sau đó bọn họ gặp một đám côn đồ động thủ động chân với Phàn Mỹ Hi, cha hắn là vì bảo vệ Phàn Mỹ Hi đánh nhau với những người đó, một người trong đó bị hắn đẩy ra phía sau đυ.ng vào tảng đá, chết.

Sau đó, khi Phàn Mỹ Hi ra tòa cũng không biết là do quá căng thẳng hay là chuyện gì xảy ra, mà đem lời khai nói là cha cậu ta dùng đá ném chết đối phương.

Cũng bởi vì câu làm chứng này của cô, cha Phàn Tinh vốn có thể phán nhẹ, nhưng cuối cùng bị phán nặng thành hai mươi năm.

Nhưng mà cha Phàn Tinh cư nhiên trước khi ngồi tù vẫn chủ động làm thủ tục ly hôn với cô, khiến cô không hề lo lắng về nước.

Hạ Thanh Mặc vẫn rất kỳ quái, Phàn Tinh vì sao lại muốn cùng họ Phàn Mỹ Hi, hơn nữa hắn nhớ rõ lúc trước Phàn Tinh từng nói qua, tên Phàn Tinh là ba đặt.

Bây giờ anh đã hiểu, mặc kệ Phàn Mỹ Hi là người như thế nào, cha Phàn Tinh cũng thật lòng yêu cô. Mặc dù vì nàng lỡ tay gϊếŧ người, bởi vì nàng làm chứng nhiều ngồi mười năm tù, nhưng cuối cùng vẫn không có trách nàng.

Lúc Hạ Thanh Mặc nhìn thấy những thứ này, trong lòng không biết cảm giác gì, cảm thấy Phàn Mỹ Hi căn bản không xứng làm người, càng cảm thấy ba Phàn Tinh quá ngốc.

Cho nên khi hắn biết hiện trạng của Cố gia, tình trạng của Phàn Mỹ Hi, hắn cũng không định nói cho Phàn Tinh.

Bởi vì, Phàn Tinh kỳ thật là không biết chân tướng năm đó.

Từ phản ứng của bà nội Phàn Tinh hôm nay mà xem, bà nội cũng căn bản không muốn để cho Phàn Tinh biết chân tướng.

Về điểm này, Hạ Thanh Mặc nói là cùng bà nội đạt thành nhận thức chung.

Bởi vì bọn họ đều biết Phàn Tinh là người như thế nào. Phàn Tinh có thể cả đời không qua lại với Phàn Mỹ Hi, coi như mình không có người mẹ này, nhưng chân chính biết Phàn Mỹ Hi bị Cố Vĩnh Xương bạo hành đến nhiều lần vào bệnh viện, biết hiện tại cô bị Cố Vĩnh Xương hãm hại có thể phải ngồi tù, anh nhất định vẫn mềm lòng.

Đây mới là Phàn Tinh, bỏ qua tất cả đặc tính trên người hắn, còn lại cái quan trọng nhất, khắc sâu trên người hắn, là thiện lương.

Cho nên hắn đối với mẹ mình chẳng quan tâm là có điểm mấu chốt, vượt qua, hắn liền làm không được.

Nhưng nếu để cho hắn biết chân tướng năm đó thì sao?

Phàn Tinh sẽ rất đau khổ, bởi vì điều đó sẽ chứng minh, mẹ cậu không chỉ ích kỷ, mà còn gián tiếp hại chết hung thủ của bố cậu.

Hắn nên đối mặt như thế nào đây?

Bà nội hẳn là không muốn để cho hắn khó xử như vậy, cho nên nhiều năm như vậy đều đem chân tướng giấu diếm nghiêm nghiêm thật thật.

Hạ Thanh Mặc cũng vậy, phản ứng đầu tiên của hắn sau khi biết chân tướng cũng là gạt Phàn Tinh, hơn nữa hắn hy vọng vĩnh viễn đều gạt được.

--

Phàn Tinh và bà nội mấy năm nay ở nước ngoài cũng duy trì thói quen đón năm mới trong nước, bà nội sẽ tỉ mỉ chuẩn bị cơm tất niên, tuy rằng, đồ ăn không phong phú lắm, nhưng tết ở quê nên ăn bao nhiêu cũng sẽ chuẩn bị, khiến Phàn Tinh nhớ mãi không quên chính là bánh Ngọc Lan.

Hiện giờ sức khỏe bà nội không tốt, hơn nữa năm nay người trong nhà quá nhiều, chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn cũng rất nhiều, bà nội cũng bận rộn, Phàn Tinh tự nhiên cũng bị cưỡng chế không được vào phòng bếp, cho nên cơm tất niên ngoại trừ bánh Ngọc Lan ra, đều để cho người khác chuẩn bị.

Lại nói tiếp vì sao nhiều người? Bởi vì cả nhà Hạ gia đều muốn tới.

Vốn ba mươi hàng năm bọn họ đều ăn cơm đoàn viên ở Hạ gia, nhưng năm nay bởi vì Phàn Tinh mang thai, bọn họ không cho Phàn Tinh chạy tới chạy lui, sợ hắn mệt mỏi, cho nên toàn bộ chạy tới nhà ăn cơm tất niên.

Phàn Tinh cảm thấy bọn họ quá khoa trương, lái xe hơn một giờ đi xe, hắn cũng chính là ở trên xe ngủ, có cái gì quá mệt mỏi?

Bất quá như bây giờ cũng tốt, dù sao bà nội có thể đi đến Hạ gia đại trạch cũng sẽ không quen.

À đúng rồi, còn có Lục Trì.

Phàn Tinh nhõng nhẽo gọi Lục Trì tới, dù sao dù thế nào cậu cũng không tưởng tượng được một mình Lục Trì ở ký túc xá trường học có thể qua năm như thế nào.

Có điều Lục Trì đã tới, nhưng hiển nhiên hình như có chút không hợp với người Hạ gia, chỉ ngồi một mình trên sân thượng lầu ba chơi điện thoại.

Sau đó Phàn Tinh mang theo Hinh Hinh đi lên, ầm ĩ đến mức anh căn bản không yên tĩnh được, cuối cùng anh mới buông điện thoại di động xuống, vẻ mặt khó chịu trừng mắt nhìn Phàn Tinh, Phàn Tinh lại tỏ vẻ vô tội buông tay, tỏ vẻ mình không lên tiếng.

Mà đầu sỏ thật sự là Hinh Hinh tiểu công chúa lại gần hôn lên mặt Lục Trì, ngọt ngào gọi: "Tỷ tỷ, tỷ tỷ lớn lên thật xinh đẹp, chơi với Hinh Hinh được không?"

Tiểu cô nương thủy thủy nộn nhân gặp người thích bộ dáng, miệng còn ngọt như vậy, vừa nói chuyện lòng người đều hóa, làm sao còn có thể trách nàng?

Lục Trì cũng lập tức phá công, ôm hôn hôn lên má, nụ cười rạng rỡ, "Được, chơi trò chơi với tiểu công chúa của chúng ta được không?"

Hinh Hinh vui vẻ lôi kéo mọi người chạy đông chạy tây trên sân thượng, chơi một số trò chơi mà người lớn cảm thấy rất ngây thơ, nhưng Lục Trì lại rất kiên nhẫn đi cùng.

Ngồi trên ghế nhìn Phàn Tinh của bọn họ, khóe miệng không khỏi nhếch lên, hắn thậm chí cảm thấy Lục Trì có thể thật sự cảm thấy trò chơi rất thú vị, bởi vì Lục Trì lúc này đang cười rất vui vẻ rất chân thật.

Sao lại chạy tới đây? Còn mặc ít như vậy. "Giọng Hạ Thanh Mặc bỗng nhiên từ phía sau truyền đến, sau đó một chiếc áo khoác dày phủ lên người Phàn Tinh.

Phàn Tinh quay đầu cười với anh, mặt mày cong cong, "Cảm ơn anh. Nhưng ở đây cũng không sao, không lạnh lắm. Hơn nữa anh xem sư huynh và Hinh Hinh chơi rất vui vẻ.

Trên sân thượng mặc dù không có hệ thống sưởi hơi, nhưng Phàn Tinh mặc không ít, hơn nữa trên ghế còn có thảm, cho nên hắn thật sự không lạnh.

Hạ Thanh Mặc cũng biết hắn kỳ thật cùng những người trong nhà ở chung một chỗ không nói nhiều như vậy, đoán chừng là lôi kéo Hinh Hinh đi lên trốn thanh tịnh, cho nên nhẹ nhàng nhéo nhéo gò má hắn, "Nhớ đi xuống ăn cơm." Nói xong chính mình xoay người rời đi.

Phàn Tinh quay đầu nhìn hắn rời đi, khi quay đầu lại nhìn bọn Lục Trì, lại phát hiện Lục Trì đang nhìn mình, vẻ mặt...

Nói sao nhỉ? Tựa như lộ ra hâm mộ.

Trái tim Phàn Tinh trầm xuống, há miệng đang định nói chuyện, Lục Trì lại cướp lời: "Cậu đừng hiểu lầm, tôi chỉ cảm thấy cậu rất hạnh phúc, tôi cảm thấy vui mừng thay cho cậu. Nói thật, lúc trước tôi luôn hoài nghi những chuyện cậu nói với tôi, tôi luôn cảm thấy Hạ Thanh Mặc không phải như cậu nói. Nhưng bây giờ, tôi tin.

Phàn Tinh cũng không giấu diếm Lục Trì chuyện giữa mình và Hạ Thanh Mặc, nhưng cho dù là xem qua bộ dáng ghen tuông của Hạ Thanh Mặc vì Phàn Tinh, biết Hạ Thanh Mặc bởi vì Phàn Tinh mà nguyện ý giúp đỡ hắn, trong lòng hắn thủy chung cảm thấy Hạ Thanh Mặc chính là hoa hoa công tử, đối với Phàn Tinh nói không chừng cũng chỉ là tâm huyết dâng trào nhất thời.

Nhưng ngay hôm nay, ngay bây giờ, hắn nhìn thấy thái độ của cả nhà Hạ gia đối với Phàn Tinh, nhìn thấy một màn vừa rồi Hạ Thanh Mặc cầm quần áo tới cẩn thận giúp Phàn Tinh phủ thêm, hắn tin, hắn tin Phàn Tinh gặp đúng người, hắn tin Phàn Tinh sẽ hạnh phúc.

Hắn là có chút hâm mộ, dù sao trên đời này lại có mấy người có thể gả cho tình yêu đây?

Nhưng hắn càng cảm thấy vui vẻ, cao hứng, vì Phàn Tinh.

Tuy rằng hắn không gặp được tình yêu, nhưng hắn gặp Phàn Tinh, một người bạn rất tốt rất tốt, nhìn thấy bạn tốt hạnh phúc, hắn làm sao có thể mất hứng chứ?

Cơm tất niên vào lúc bảy giờ tối rốt cục chuẩn bị tốt lên bàn, người một nhà ngồi đầy một bàn, vừa ăn vừa trò chuyện, vừa châm chọc Xuân Vãn vừa chờ đợi Xuân Vãn.

Lễ mừng năm mới ở phương Bắc còn có tập tục ăn sủi cảo, cho nên buổi chiều cả nhà già trẻ lớn bé vây quanh nhau làm rất nhiều sủi cảo.

Quý Cẩn nói năm ngoái nhà bọn họ đều vừa ăn vừa đón giao thừa, chờ qua rạng sáng mới tan cuộc.

Năm nay đương nhiên là không được, Phàn Tinh hiện tại phải nghiêm khắc tuân thủ thói quen ngủ sớm dậy sớm, hơn nữa bà nội cũng không thể thức đêm.

Cho nên sau mười giờ, ông cụ đưa tiền mừng tuổi rồi đi hết, những người khác cũng giải tán, bà nội cũng đưa về bệnh viện.

Một phen lăn qua lăn lại, trong nhà lại chỉ còn lại hai người bọn họ, bỗng nhiên lại cảm thấy có chút quạnh quẽ.

Kỳ thật bọn họ cũng không cần đi sớm như vậy, khó có dịp mừng năm mới, ta chịu đựng một lần đêm cũng không sao, hơn nữa ta cũng muốn đón giao thừa. "Phàn Tinh ủy khuất nói.

Hạ Thanh Mặc nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của anh, cười nói: "Ông xã ở bên anh được không?

Phàn Tinh ngẩn người, lập tức vui vẻ ôm người hôn một cái, "Cảm ơn ca ca!

Vốn hắn còn tưởng rằng Hạ Thanh Mặc mới là người phản đối hắn thức đêm nhất, không ngờ lại sảng khoái đáp ứng như vậy.

"Đi đi, chúng ta lên sân thượng trên lầu, tôi xem tin tức, đêm nay ven hồ Thiên Nga bên cạnh sẽ bắn pháo hoa, trên sân thượng chính là địa điểm ngắm cảnh tốt nhất." Phàn Tinh vội vàng kéo người lên lầu, lại nghĩ thiếu cái gì đó, vội vàng tìm một đống đồ ăn vặt cùng nhau mang lên, vừa giải thích: "Đón giao thừa nhất định vừa ăn vừa giữ, nếu không buồn ngủ."

Hạ Thanh Mặc cái gì cũng không nói, theo hắn kéo mình một hồi lên một hồi xuống, lăn qua lăn lại nhiều lần mới chuẩn bị đầy đủ đồ đạc lên ghế, thời gian cũng đã gần rạng sáng.

"Ca ca, chính là bên kia, trên mạng nói là siêu lớn pháo hoa thịnh hội, sẽ có rất nhiều chủng loại mới, khẳng định rất đẹp mắt. Ngươi cũng không biết chúng ta ở nước ngoài lễ mừng năm mới thời điểm, một chút hương vị năm mới cũng không có, mỗi lần cũng chỉ có nhà mình treo đèn l*иg đỏ thẫm mới có thể biểu hiện ra một chút hương vị năm mới đâu. Khi đó ta ngược lại ở trên ti vi thấy nói trong nước lễ mừng năm mới chiếu lại pháo hoa, liền nghĩ về sau có cơ hội về nước, nhất định phải ở trong nước qua một năm, cảm thụ một chút loại không khí này, nhất định đặc biệt thú vị."

Phàn Tinh tâm tình đặc biệt kích động, giống như nói nhiều, miệng nói không ngừng.

Người đàn ông bên cạnh chỉ nhìn anh không nói lời nào, trong đầu bỗng nhiên toát ra bộ dáng thận trọng khẩn trương của bạn nhỏ lúc mới gặp, Phàn Tinh khi đó, tiếng Trung đều nói không thông thuận, thỉnh thoảng còn có thể nói lắp, rất nhiều lúc bởi vì chướng ngại ngôn ngữ khiến anh không thể không buông tha giải thích cho mình, nhẹ nhàng mềm nhũn nói không đúng.

Hiện tại lại có thể tựa vào trên người của hắn, líu ríu nói không ngừng, hơn nữa còn là không hề phòng bị đang nói quá khứ trải qua.

Trong lòng người đàn ông mềm mại ấm áp, ngay cả ánh mắt cũng không giấu được.

Phàn Tinh cảm nhận được ánh mắt của hắn, hơi ngẩn ra, trái tim đập thình thịch, hai má có chút nóng lên, thanh âm mềm mại thanh ngọt, "Ca ca tại sao vẫn nhìn ta?"

Người đàn ông nhướng mày, trêu chọc nói: "Vợ đẹp quá, còn không cho xem?

Phàn Tinh trừng hắn, há miệng đang muốn nói chuyện, lại bỗng nhiên nghe được bùm một tiếng, một đóa pháo hoa rực rỡ nở rộ trên bầu trời đêm, theo sát phía sau hai đóa ba đóa, ngàn đóa vạn đóa, cơ hồ chiếu sáng toàn bộ đêm tối.

Phàn Tinh kích động không thể mở miệng, con ngươi trong suốt rạng rỡ sinh huy, nhìn vào trong ánh mắt Hạ Thanh Mặc, so với pháo hoa kia còn rực rỡ hơn ngàn vạn lần.

Tiếng chuông năm mới cũng vang lên vào lúc này, cơ hồ là cùng một lúc, một đóa pháo hoa cực kỳ lóe sáng nở rộ trên bầu trời đêm, nhưng trong nháy mắt hóa thành năm chữ - chúng ta kết hôn đi.

Chỉ trong nháy mắt chữ liền tản đi, nhanh đến mức Phàn Tinh hoài nghi mình xuất hiện ảo giác, mà giây tiếp theo người đàn ông bên cạnh ôm lấy cậu, nhẹ giọng nói bên tai cậu: "Năm mới vui vẻ. Còn nữa, chúng ta kết hôn đi, Phàn Tinh.

Phàn Tinh không biết mình có phải bởi vì mang thai mà trở nên đa sầu đa cảm hay không, trong chốc lát lại cảm thấy mũi chua xót muốn chết.

Cho nên, cái gì trên mạng nhìn thấy khói lửa thịnh hội tin tức, căn bản là cố ý để cho hắn xem, cái gì buổi tối hôm nay hào phóng như vậy để cho hắn thức đêm đón giao thừa, căn bản là mưu đồ!

Thế nhưng, Phàn Tinh vẫn cảm động đến tột đỉnh, trong lòng giống như bị Hạ Thanh Mặc lấp đầy.

Anh vùi đầu trên vai người đàn ông, giọng nói rầu rĩ, "Không phải đã kết hôn rồi sao?

Tiếng cười trầm thấp động lòng người của người đàn ông vang lên bên tai hắn, "Tính toán, nhưng còn thiếu hôn lễ a." Người đàn ông đang nói chuyện buông lỏng Phàn Tinh ra, lại không biết từ nơi nào biến ra một cái hộp, mở ra, bên trong là một chiếc nhẫn, kiểu dáng rất đơn giản, xác thực rất đẹp mắt rất đặc biệt, vừa nhìn chính là ra tay của nhà thiết kế nổi tiếng.

Hắn lấy nhẫn ra, nhẹ nhàng nắm tay Phàn Tinh, đeo nhẫn lên ngón áp út, kích thước hoàn mỹ, sau đó cúi đầu hôn lên mu bàn tay Phàn Tinh, cảm giác được ngón tay Phàn Tinh cũng không tự biết đang run rẩy.

Người đàn ông nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt anh, đầu ngón tay lướt qua khóe mắt anh, lau đi những giọt nước mắt chưa rơi kia, nhẹ giọng mở miệng: "Phàn Tinh, chúng ta kết hôn đi, lần này tới thật, bổ sung những gì đã bỏ lỡ lần trước, được không?"

Phàn Tinh ngẩng đầu nhìn anh, chợt nhớ ra buổi chiều cũng ở đây, Lục Trì nói tin anh sẽ hạnh phúc.

Đúng vậy, sẽ, nhất định sẽ!

Hắn đưa tay ôm lấy Hạ Thanh Mặc, nặng nề gật đầu, "Ừ, được!

---

Kết thúc
« Chương Trước