Chương 1

Khi Phạm Tinh đứng trước cửa nhà Hà Thanh Mặc, cậu nhận ra lòng bàn tay mình ướt đẫm mồ hôi.

Cậu tự cười tự giễu, quả nhiên dù có chuẩn bị tinh thần bao nhiêu thì cậu vẫn lo lắng.

May mắn thay, Hà Thanh Mặc không có ở nhà, điều này khiến cậu có chút an tâm.

Sau khi vào cửa, cậu đặt hành lý ở lối vào, tìm trong tủ giày một đôi dép lê, xỏ vào rồi bắt đầu đi xem ngôi nhà mới của mình.

Chà, kể từ bây giờ đây sẽ là ngôi nhà mới của cậu.

Bởi vì cậu đã cưới Hà Thanh Mặc.

Mới sáng nay, cậu lần đầu tiên đến đất nước này, việc đầu tiên cậu làm khi xuống máy bay là đến Cục Nội vụ để lấy giấy đăng ký kết hôn từ một người đàn ông chưa từng quen biết trước đây.

Người đàn ông đó chính là Hà Thanh Mặc. Nghe nói hắn là ông chủ của một công ty lớn, giàu có và tất nhiên nữa là…đẹp trai.

Đó là lý do cậu được mẹ yêu cầu trở về Trung Quốc, Phạm Tinh cười khổ.

Cậu nhanh chóng lắc đầu vứt bỏ cảm xúc khó chịu, xách hành lý đi vào phòng thay đồ.

Cậu có rất ít đồ đạc, một chiếc vali nhỏ với vài bộ quần áo để thay, một chiếc ba lô đựng máy tính và vài cuốn sách.

Phòng thay đồ của Hà Thanh Mặc tuy rộng nhưng không có nhiều đồ và được sắp xếp cẩn thận.

Phạm Tinh tìm một góc trống, bỏ mấy bộ quần áo vào, hết lần này đến lần khác khẳng định rằng mọi thứ sạch sẽ ngăn nắp ban đầu không bị tổn hại gì rồi mới tự tin bước ra ngoài.

Cậu nhìn thời gian, đã hơn sáu giờ tối rồi.

Cậu đã không ăn gì nhiều kể từ khi lên máy bay ngày hôm qua và bụng cậu đã bắt đầu cồn cào.

Cậu chạy vào bếp nhìn, tủ lạnh trong nhà gần như chứa đầy bia và nước. May mắn thay, cậu đã tìm được một quả dưa chuột và trong tủ vẫn còn một ít mì khô.

Cậu quyết định làm món mì lạnh đơn giản.

Sau khi mì chín, đổ nước lạnh vào, cắt dưa chuột thành từng miếng rồi đặt lên trên, sau đó cho nước sốt đã chuẩn bị sẵn vào trộn đều.

Tuy hơi đơn giản nhưng mà ngon.

Ăn xong, cậu dọn dẹp nhà bếp rồi mang quần áo vào phòng tắm để tắm.

Cậu đáp chuyến bay đường dài hơn mười tiếng, xuống máy bay không kịp nghỉ ngơi hay đuổi kịp chuyến bay, cậu đi thẳng đến Cục Nội vụ mà không có dừng lại, rồi đi gặp nhiều người mà cậu chỉ nghe tên mà chưa từng có mối liên hệ nào với người lạ. Sau đó, do tắc đường nên cậu phải xuống taxi sớm và kéo hành lý suốt hai mươi phút mới tìm được nơi này.

Hành trình đầy mệt mỏi và hỗn loạn.

Lúc này, cậu đang tận hưởng nằm trong bồn tắm ấm áp, cậu mới phát hiện toàn thân đau nhức khó chịu, cậu cảm thấy trải qua hai ngày qua giống như một giấc mơ.

Vào thời điểm này hai ngày trước, cậu vẫn đang làm việc trong một quán cà phê ở bên kia thế giới. Cậu còn dự định sẽ nói chuyện với mẹ sau khi tan làm.

Nhưng ngay sau đó mẹ cậu gọi điện đến.

Cậu rất ngạc nhiên và nhanh chóng trả lời cuộc gọi.

"Mẹ ơi, con..."

"Phạm Tinh, mẹ đã đặt vé máy bay cho con. Ngày mai con thu dọn đồ đạc và trở về Trung Quốc. Nhớ mang đầy đủ giấy tờ nhé."

"Về Trung Quốc à? Nhưng còn bà..."

"Mẹ sẽ tìm người chăm sóc bà nội con, con không cần lo lắng."

"Thật sao? Cảm ơn mẹ!" cậu vô cùng vui mừng.

"Không cần cảm ơn, nhưng mẹ cần con giúp một việc. Công ty chúng ta có chút vấn đề. Phạm Tinh, mẹ nhớ con năm nay mười tám tuổi phải không?"

Phạm Tinh bối rối, không hiểu công ty có vấn đề liên quan gì đến tuổi tác của cậu.

“Dạ, con vừa tròn 18 tuổi được hai ngày.”

"Tốt rồi, về dọn dẹp hành lý, tạm biệt bà nội rồi quay lại. Mẹ sẽ đón con ở sân bay."

Thế là cậu bay đến Trung Quốc.

Trên đường từ sân bay đến Cục Nội vụ, cậu mới nhận ra mình bị gọi về là để kết hôn.

Mẹ cậu nói điều đó một cách tế nhị và uyển chuyển, nhưng cậu biết rằng thực ra công ty của gia đình nhà mình có vấn đề và muốn cậu kết hôn với Hà Thanh Mặc và tìm kiếm sự giúp đỡ của hắn.

Trên đường đến Cục Nội vụ, mẹ cậu không ngừng nhấn mạnh rằng Hà Thanh Mặc ngay lập tức đồng ý kết hôn sau khi xem ảnh của cậu, rõ ràng là hắn thích cậu và sẽ đối xử rất tốt với cậu sau khi kết hôn.

Phạm Tinh đang nghĩ, tại sao Hà Thanh Mặc lại đồng ý kết hôn sau khi nhìn thấy ảnh của cậu?

Cậu từ khi sinh ra đến nay chưa từng đến đất nước này, thậm chí không ai biết rằng Phạm Mỹ Hy có một đứa con trai như cậu.

Vậy khả năng cao chính là gia đình cậu đã chiều theo ý muốn của hắn và gửi ảnh của cậu cho Hà Thanh Mặc, nên hắn mới có lựa chọn như vậy.

Chỉ là hiện tại nghĩ đến cũng vô ích, cậu đã cưới Hà Thanh Mặc, chính hắn cũng đồng ý, dù sao cũng không có gì đáng chê trách.

Sau khi rửa sạch bụi bặm trên người và thay quần áo sạch sẽ, cậu đột nhiên cảm thấy sảng khoái.

Khi ra khỏi phòng tắm, cậu phát hiện trong nhà có thêm một người.

Bên cạnh chiếc bàn ăn trong nhà bếp có hình ảnh người đàn ông đang ngồi trên

ghế, đôi chân thon thả đang duỗi thẳng một cách tùy ý, khiến cơ thể ấy trông đặc biệt mảnh khảnh.

Trước mặt hắn là một phần mì lạnh, dưa chuột cắt sợi và nước sốt đã chuẩn bị sẵn, chỉ cần trộn đều và trộn đều thì chỉ có thể ăn trực tiếp.

Và trên tay hắn đang cầm một tờ giấy do Phạm Tinh viết, vốn được đặt trên bàn ăn.

"Anh...anh về rồi à?" Phạm Tinh cố gắng hết sức để bản thân bớt xấu hổ hơn và chủ động chào hỏi.

Ánh mắt Hà Thanh Mặc rời khỏi tờ giấy, rơi vào Phạm Tinh, không chút nao núng nhìn cậu từ trên xuống dưới.

Phạm Tinh vừa mới tắm xong, tóc còn ướt và còn nhỏ giọt, trên người mặc bộ đồ ngủ bằng vải bông mềm mại rộng thùng thình, để lộ xương quai xanh trắng nõn, nhìn như chỉ mới mười lăm, mười sáu tuổi.

Khi Hà Thanh Mặc nhìn sang, hắn theo bản năng cong khóe môi, để lộ lúm đồng tiền hình quả lê nông ở khóe miệng.

Nhưng những đốt ngón tay buông thõng hai bên sườn của hắn vô thức nắm chặt lại trở nên trắng bệch, đôi chân mang đôi dép không vừa vặn đang dùng ngón chân bấu chặt vào đế một cách khó chịu, tất cả những điều này cho thấy hắn đang rất căng thẳng.

Hà Thanh Mặc nhớ lại ngày đó khi hắn chụp ảnh ở Cục Nội vụ, đứa trẻ có nụ cười ngọt ngào và dịu dàng, nhưng đôi tay giấu sau lưng lại bị nắm chặt. Hắn nghi ngờ rằng lòng bàn tay của đứa trẻ có thể đã bị chảy máu do móng tay cào vào.

Cuối cùng sau khi nhìn đã đủ, hắn thu ánh mắt lại, giơ tờ giấy trên đầu ngón tay lên và nói với giọng điệu không mặn mà cũng không lạnh lùng: "Em viết à?"

Phạm Tinh nhìn đi chỗ khác rồi thở phào nhẹ nhõm, khẽ gật đầu, giải thích: “Em không biết anh có về không nên để lại một phần cho anh. Nếu anh ăn rồi thì…”

Hà Thanh Mặc nhìn chằm chằm vào tờ giấy và ngắt lời cậu: "Chữ viết thật xấu xí."

"Hả?" Phạm Tinh nhất thời không có phản ứng, ngơ ngác nhìn với ánh mắt trong suốt, thấy đối phương nói ra lời như vậy, cậu đột nhiên xấu hổ, đôi má trắng nõn đỏ bừng, cúi đầu xuống rồi đầu nhẹ nhàng nói: "Xin lỗi, tiếng Trung của em không được tốt lắm."

Tiếng Trung của cậu thực sự không tốt lắm và về cơ bản cậu có thể hiểu được, nhưng giọng nói của cậu không trôi chảy, nói rất chậm, ngắt quãng và có giọng hơi nhẹ, và đôi khi cậu còn dùng từ không phù hợp, giống như một đứa trẻ mới học nói.

Còn việc viết lại càng khó hơn. Khi viết những chữ vuông ngang dọc đó, cậu luôn có cảm giác như tay mình không phải của mình, không ngoan ngoãn chút nào, chữ viết cong vẹo.

Hà Thanh Mặc tựa hồ không chú ý tới sự xấu hổ của cậu, gật đầu: "Tôi nhìn ra được. Không chỉ chữ viết xấu, còn có lỗi chính tả."

"Không thể nào? Em đã sao chép những gì em xem trên điện thoại của mình" Phạm Tinh luôn cẩn thận và nghiêm ngặt trong công việc, khi nghe thấy lỗi ghi chữ, cậu vô thức muốn xác nhận nó.

Cậu bước tới trước mặt Hà Thanh Mặc, cầm lấy tờ giấy và kiểm tra.

Nhưng cậu đã đọc kỹ từng chữ nhiều lần và không tìm được từ nào sai.

Cậu không tự tin vào tiếng Trung của mình nên nhờ Hà Thanh Mặc giúp đỡ: "Anh có thể cho em biết từ nào sai không?"

Hà Thanh Mặc vẫn giữ nguyên tư thế ngồi bình thường như trước. Nhìn cậu, khóe miệng hơi nhếch lên, giọng điệu trêu chọc: "Hỏi ai vậy?"

Hà Thanh Mặc rất đẹp trai, cậu gặp hắn ở cửa tòa nhà dân sự Cục Nội vụ vào ban nên đối với cậu, hắn gần như là người đẹp trai nhất mà cậu từng thấy.

Bất quá, cả người nhìn có chút xa cách, đặc biệt khó gần, ít nhất cho tới bây giờ, Phạm Tinh chưa từng thấy hắn cười.

Mà khi hắn cười, khóe môi hơi nhếch lên, đầu lông mày hơi hạ xuống, trong nháy mắt, toàn thân mềm nhũn, giống như tảng băng trôi.

Phạm Tinh không khỏi liếc nhìn lần thứ hai, sau đó lại vướng bận.

Hà Thanh Mặc có ý để cậu xưng hô vai vế với hắn.

Trên thực tế, kể từ khi nhìn thấy Hà Thanh Mặc, cậu đã tránh né câu hỏi này bởi vì cậu thực sự không biết phải nói cái gì.

Nhưng Hạ Thanh Mặc lại nhìn hắn cười như đang trêu mèo, vẻ mặt như "ta biết ngươi không thể kêu lên, nhưng ta phải nghe."

Phạm Tinh sẽ không vì chuyện này mà tranh cãi với hắn, nhưng dù sao cậu cũng đã kết hôn với người này, sau này hai người sẽ sống chung một mái nhà nên việc xưng hô là điều khó tránh khỏi.

Cậu vô thức cắn môi, lấy hết can đảm, ngẩng đầu nhìn Hà Thanh Mặc: "Ch... anh..."

Khóe miệng Hà Thanh Mặc nhếch lên cười, hắn đột nhiên lấy lại bình tĩnh rồi nói: "Em nhỏ hơn tôi chừng mười tuổi, quả thực hơi có khoảng cách. Sao không gọi tôi là chú đi?"

Phạm Tinh tuy không giỏi tiếng Trung nhưng cũng biết không ai thích bị gọi là già, vội vàng lắc đầu giải thích: "Không, em...em không nói anh già, em…dạ..."

Cậu muốn gọi hắn là "chồng" như trong bộ phim truyền hình Trung Quốc mà cậu từng xem trước đây, có vẻ như tất cả họ đều xưng hô như thế này.

Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt tươi cười của Hà Thanh Mặc, cậu đột nhiên cảm thấy xấu hổ, vội vàng đổi từ thành “anh”, ai biết mình sẽ bị hiểu lầm.

Chỉ là tiếng Trung của cậu hơi kém, lúc nóng lòng không thể giải thích rõ ràng, cuối cùng cậu đành chịu thua, chỉ có thể nhẹ nhàng xin lỗi: "Em xin lỗi."

Cậu cúi đầu, bất an, nhìn chằm chằm vào ngón chân, mái tóc ướt trên chiếc cổ trắng nõn đang nhỏ giọt nước, trượt xuống da.

Ánh mắt Hà Thanh Mặc dõi theo đường đi của giọt nước, đậu trên bờ vai gầy gò của anh, đột nhiên đứng dậy cúi người, véo thật mạnh vào má cậu, lạnh lùng yêu cầu cậu nhìn vào mắt cậu: “Tôi tức giận, không dạy em nữa!"

Nói xong, hắn rời khỏi Phạm Tinh, đi lên lầu.