Chương 1: Nhận lầm người ngòi nổ song bào thai hắc hóa

11 giờ 30 phút sáng, Châu Hoan cuối cùng cũng kết thúc tiết học cuối cùng của học kỳ, bắt đầu kỳ nghỉ đông kéo dài một tháng rưỡi.

Vừa bước ra khỏi lớp, cô đã thấy bạn trai vừa mới nhậm chức đợi mình ở cửa, trên tay cầm một cốc ô long sữa, sữa trắng đυ.c bên trên đã tan hết vào trong trà ô long, để lại một vệt trắng từ trên cốc trượt xuống dưới.

Hôm nay, nhiệt độ khoảng 8 độ C, bên ngoài gió lạnh gào thét, Lăng Triết sợ Châu Hoan bị cảm nên đã mua một cốc trà sữa nóng hầm hập.

Anh nhu hòa mỉm cười: "Có lạnh không? Uống một hớp trà sữa đi, còn ấm." Nói xong đưa đến bên miệng Châu Hoan, Châu Hoan thuận tay uống một hớp lớn, hôn lên má anh một cái như khích lệ.

Lăng Triết cầm tay cô bỏ vào túi áo khoác, dùng bàn tay to lớn ấm áp của anh xoa xoa bàn tay nhỏ lạnh cóng của cô.

Châu Hoan nhìn bạn trai học bá bên cạnh, người được đổi bằng một cốc trà sữa, thực sự quá có lời. Giờ không chỉ được uống trà sữa đầy ắp không giới hạn mà còn có bạn trai vóc người, dịu dàng săn sóc, quan trọng nhất là cuối học kỳ anh còn giúp cô ôn luyện môn toán cao cấp, để cô không còn sợ thi trượt tín chỉ.

Lúc bắt đầu ôn tập cuối kỳ, cô dậy từ sáng sớm để chiếm một chỗ ngồi trong thư viện ôn tập, nhưng kết quả trưa ăn cơm no cô đã bị cuốn sách thôi miên gục xuống.

Vì vậy, cô buộc mình vào nhà vệ sinh rửa mặt, ép mình mở mắt để ôn tập.

Trong thư viện Lăng Triệt đã chú ý đến Châu Hoan từ lâu.

Họ từng cùng nhau tham gia một lớp đánh giá điện ảnh, khi đó anh mơ hồ để ý Châu Hoan đến mê muội, tiếc là sau khi lớp học kết thúc, anh không có cơ hội làm quen cô.

Bây giờ họ lại thực sự gặp lại nhau một lần nữa trong thư viện, anh tin tưởng đây là mệnh lệnh của ông trời nên quyết định quả quyết hành động.

Lăng Triệt mua một lon cà phê nóng đặt trước mặt cô, trầm giọng nói: "Uống cà phê chống đỡ, học tập cho giỏi." Nói xong, anh ngồi xuống chỗ đối diện chiếc bàn, giả vờ như bình tĩnh, mở sách nghiêm túc học tập.

Anh chàng đẹp trai bất ngờ bắt chuyện khiến Châu Hoan nháy mắt liền tỉnh táo, bên ngoài nhìn cô nghiêm túc cúi đầu ôn tập, nhưng thực ra lại trộm nhìn đối phương, đáng tiếc là mãi đến khi thư viện đóng cửa, hai người đều không tiếp tục nói chuyện lại với nhau.

Ngày hôm sau, Châu Hoan không thể dậy sớm nữa, bấm tắt đồng hồ báo thức, nghĩ nếu không ngủ đủ giấc để học, cô sẽ chỉ buồn ngủ thôi, điều này sẽ ảnh hưởng đến hiệu quả ôn tập, thế là cô yên tâm thoải mái ngủ tiếp.

Kết quả là khi tỉnh dậy, cô không tìm được chỗ ở thư viện, cô không thể làm gì hơn, đành phải tìm một phòng trống tự học.

Nói chung, những phòng học như vậy đều cũ kỹ, điều kiện tương đối kém, không những không có máy sưởi mà trong phòng học còn có gió lạnh từ nhiều nơi thổi vào, cho nên rất ít người chịu đến đây, ai nấy đều đổ xô đến thư viện.

Châu Hoan trong lòng bi thương: Trời lạnh cũng không là gì, chẳng qua là để tôi luyện ý chí của mình, ai bảo mình dậy muộn, nhưng anh chàng đẹp trai trong thư viện chắc sẽ không gặp lại được nữa, thật khiến người ta đau lòng.

Trong phòng lác đác vài người đang ngồi học bài, Châu Hoan lặng lẽ tìm một góc ngồi xuống, liếc sang bên cạnh một cái, là anh chàng đẹp trai đưa cà phê hôm qua!

Duyên phận này, muốn tới thật sự ngăn không được, khuôn viên trường lớn như vậy, hai người lại có thể gặp nhau.

Châu Hoan kích động ngồi xuống, lần này cô muốn chủ động bắt chuyện, ít nhất phải lấy được thông tin liên lạc của đối phương, nếu không sau này tìm người như mò kim đáy bể.

Châu Hoan hạ giọng lôi kéo làm quen nói: “Chào buổi sáng, cảm ơn vì ly cà phê nóng ngày hôm qua.”

Lăng Triết khó hiểu, hình như anh không quen biết cô a, nhưng anh thường xuyên bị các cô gái với đủ loại nội dung bắt chuyện, anh đã không cảm thấy kinh ngạc ..

Cũng là bởi vì quá nhiều người bắt chuyện ảnh hưởng đến việc anh tĩnh tâm ôn tập, cho nên anh mới từ bỏ thư viện, lựa chọn căn phòng học cũ kỹ hầu như không có người này.

Vì được giáo dưỡng tốt, anh thận trọng trả lời: "Xin lỗi, tôi dường như không biết bạn."

Châu Hoan mở to mắt: Cái gì! Rõ ràng là mới gặp ngày hôm qua, hôm nay lại nói không quen biết, chẳng nhẽ anh thường xuyên đưa cà phê cho nữ sinh sao? Đưa nhiều quá nên không nhớ cô?

Tốt a, trách cô dáng dấp quá bình thường không có gì lạ, anh chàng đẹp trai làm sao thích cô được.

Cô vốn đang phấn chấn bỗng trở nên ủ rũ, trong miệng lẩm bẩm: "A... Có lẽ là tôi nhầm."

Nhìn thấy ánh sáng trong mắt cô gái mờ dần, Lăng Triết không đành lòng an ủi: "Không sao, bây giờ chúng ta quen nhau rồi, tôi tên Lăng Triết, còn bạn thì sao?"

Mặc dù vừa rồi có chút buồn, nhưng vì những lời này mà cô sống lại, nhanh chóng nói tên của mình, hai người hàn huyên một chút rồi lặng lẽ đi ôn tập.