Chương 17

Thấy cậu đi vào, Khưu Hạc Niên dường như đang im lặng suy nghĩ nhìn ra ngoài cửa sổ tỉnh táo lại, đứng dậy từ bên cạnh bàn đốt đèn dầu, sau đó lấy bọc quần áo mà y vừa mang về từ trên mặt bàn đưa cho Thanh Ngôn, y nghiêng mặt giấu nửa bên má, thấp giọng nói: "Mở ra xem đi.”

Nghe vậy, Thanh Ngôn nhận lấy bọc quần áo, phát hiện vậy mà còn rất nặng, cậu lại nhìn Khưu Hạc Niên thêm một cái rồi mới đặt bọc quần áo lên giường, còn mình thì ngồi ở mép giường chậm rãi mở ra.

Nhờ vào ánh sáng yếu ớt của ngọn đèn dầu trên bàn, cậu nhìn thấy quần áo mới được gấp chỉnh tề trong bọc quần áo.

Phía trên cùng là một cái áo hai lớp màu xanh da trời trông rất đẹp, Thanh Ngôn cầm lên nhìn một chút, cảm thấy màu sắc này thật sự rất đẹp, nhìn một hồi lâu mới đặt áo khoác sang một bên rồi lật xuống dưới, phía dưới có một bộ nội y và áo choàng, thậm chí còn có khố và tất dài, phía dưới cùng còn có một đôi giày bông cùng một đôi giày vải đơn giản.

Nhìn được một lát, hốc mắt Thanh Ngôn bỗng cảm thấy chua xót, cậu khoác cái áo khoác kia lên người, lại mang giày vải vào, vậy mà vô cùng vừa với người.

Cậu đi tới trước mặt bóng hình cao lớn ngồi ở bên cạnh bàn, hỏi y: "Có đẹp không?”

Khưu Hạc Niên vẫn nghiêng mặt, ánh mắt hơi tối, giọng nói trầm thấp "Ừ" một tiếng.

Khưu Hạc Niên chú ý thấy ngay cả quần áo mà cậu cũng không mang tới nên hôm nay mới muốn đi ra ngoài mua cho cậu những bộ quần áo này.

Sự lo lắng vì đã lãng phí đống đồ ăn kia trong lòng Thanh Ngôn lập tức tan thành mây khói, không chỉ có như thế, cậu thậm chí còn có can đảm để đi chất vấn người ta, bĩu môi nói: "Anh cũng không thèm liếc mắt nhìn em lấy một cái, làm sao biết được là có đẹp hay không?"

Khưu Hạc Niên vẫn nghiêng mặt về phía cậu nhưng Thanh Ngôn vẫn nhạy bén phát hiện ra ánh mắt đối phương đang giật giật, dời từ mặt đất về phía cửa sổ bên cạnh, im lặng thêm hai giây, người đàn ông mở miệng nhỏ giọng nói: "Nhìn thấy rồi.”

Bây giờ không nhìn, đương nhiên là đã nhìn thấy lúc cậu đang mặc quần áo với giày rồi, Thanh Ngôn mím môi nở nụ cười.

Khưu Hạc Niên chuyển một cái rương từ một phòng ngủ khác tới để đựng quần áo cho Thanh Ngôn, hai người dọn dẹp xong, thời gian vẫn còn sớm.

Chẳng qua người của nơi này đều có thói quen mặt trời lặn thì nghỉ ngơi, mặt trời mọc thì bắt đầu làm việc, cũng sẽ không có người nào cảm thấy ghét vì được ngủ quá sớm, chính là bởi vì buổi tối không có gì để giải trí cả. Còn có một nguyên nhân quan trọng là, muốn dùng đèn dầu thì phải có dầu hỏa, mà muốn dùng dầu hỏa thì phải dùng tiền để mua, cơm để ăn còn đang phải lo bữa no bữa đói, đương nhiên là về phương diện này thì có thể tiết kiệm được bao nhiêu thì tiết kiệm.

Nhưng Khưu Hạc Niên cũng không muốn đi ngủ sớm với Thanh Ngôn mà xách đèn dầu dẫn cậu đến phòng ngủ bên cạnh, để cậu xem giấy bút mực trên bàn bát tiên, nói: "Anh đã nghe bà mối nói rồi, em là người đã được học hành nên em có thể dùng được những thứ này.”

Thanh Ngôn gật đầu, trong lòng cảm thấy biết ơn, có điều chữ mà cậu biết viết lại là dùng loại bút mực để viết chữ hiện đại. Mặc dù cậu đã từng luyện bút lông song đó là chuyện ở hồi học tiểu học, thật sự không thể có tác dụng được.

Ngay lúc Thanh Ngôn vô cùng lo lắng hiện tại Khưu Hạc Niên sẽ bảo mình viết một chữ to thật to thì đối phương đưa lưng về phía cậu im lặng một hồi, nghiêng nửa mặt nói: "Bà ấy có nói em đã thi đậu kỳ thi huyện và kỳ thi phủ, năm nay chắc là sẽ tham gia kỳ thi sân, vì sao em lại không đi?”

Khưu Hạc Niên quả nhiên không biết được sự thật, trong lòng Thanh Ngôn khẽ rung động, cậu cụp mí mắt đáp lại: "Em là một ca nhi, cho dù là đậu kỳ thi sân, thậm chí là kỳ thi hương thì triều đình cũng sẽ không thật sự trọng dụng em, cùng lắm thì cũng chỉ cho em một chức vụ nhàn nhã, em cảm thấy không thú vị nên mới từ bỏ.”

Nghe vậy, Khưu Hạc Niên xoay người nhìn lại, đèn dầu được đặt trên bàn bát tiên ở bên trái y, ánh sáng vàng ấm chiếu vào nửa khuôn mặt bên trái hiền hòa như ngọc kia của y, một nửa dữ tợn và khủng bố của bên kia đều giấu vào trong bóng tối.