Chương 9

Những chuyện này là chuyện cậu thuận tay làm, nhưng ở trong mắt người khác liền biến thành hành động hoàn toàn không bình thường.

Sau khi Sở Hoán một lần nữa lên lầu, Lục Việt Chi đã nhắm mắt lại, cậu rón rén đứng ở bên giường một lúc liền xoay người ôm điện thoại di động của mình ở bên ngoài bắt đầu học online.

Hiện tại cậu không chỉ kết hôn, trong vòng một năm còn phải tham gia kỳ thi đại học lần nữa, chuyện đã đến thì đành chấp nhận thôi, cậu tự an ủi bản thân, nhiều năm như vậy đều trải qua rồi, không kém mấy năm này.

Còn hơn những người sống cả đời trong bóng tối không thể thoát ra mà cậu nhìn thấy, cậu cảm thấy cuộc sống của mình vẫn rất có hy vọng, miễn là cậu luôn nhìn về phía trước.

Nhìn về phía trước.

Sở Hoán tự ám chỉ cho mình.

Buổi tối lúc Kim Hách đi lên, nhìn thấy Sở Hoán trừng mắt nhìn điện thoại di động mặt mày ủ rũ còn cảm thấy rất thần kỳ, ngoại trừ Lục Việt Chi, hắn và Lương Tư Nam đã nhìn qua ảnh chụp vị Nhị thiếu gia trong truyền thuyết của Sở gia này vào mấy ngày trước.

Vốn tưởng rằng sẽ không nhanh như vậy liền vào Lục gia ở, bất đắc dĩ mọi người nhìn qua hình như đều có chút vội vàng.

Kim Hách tiến vào phòng, người này thế nhưng không có một chút phản ứng nào, nhìn chằm chằm điện thoại di động đến thất thần, vốn tưởng rằng lại là một cái nhị thế tổ đam mê trò chơi, đi đến trước mặt mới phát hiện lại là bài học trực tuyến trong truyền thuyết?

“Chậc!”

Hắn chớp chớp mắt một chút, đột nhiên cảm thấy thế đạo này hình như muốn thay đổi.

( thế đạo: lẽ thường của việc đời.)

Trong nháy mắt Sở Hoán nghe được thanh âm, bị bóng đen đột nhiên xuất hiện trước mắt hoảng sợ, trong nháy mắt chạy ra xa hai thước.

"Hoắc! Thân thủ tốt." Kim Hách sờ sờ cằm, lúc này mới thấy rõ khuôn mặt của Sở Hoán, tuy rằng bị dọa trực tiếp quên mất quản lý biểu tình, nhưng không ảnh hưởng chút nào đến tướng mạo của đứa nhỏ này.

Ừm, vô luận như thế nào từ giá trị nhan sắc đi xem, cùng vị bên trong kia hình như còn rất xứng đôi.

“... Anh đang tìm Lục Việt Chi à?” sau khi Sở Hoán khôi phục bình thường thì hỏi hắn.

Kim Hách gật gật đầu: "Đúng vậy, sao cậu lại ngồi một mình ở bên ngoài?" Đây chính là tân hôn a, vị bên trong kia nhanh như vậy liền bắt đầu lãnh bạo lực?

(lãnh bạo lực: không gây thương tổn cho người khác bằng cách thương tổn thân thể mà bằng hình thức như lãnh đạm, không để ý đến,... khiến người đó cảm thấy tổn thương)

"Ồ, anh ấy đang ngủ." Sở Hoán nói.

"Được, vậy tôi chờ ở bên ngoài một lát đi." Kim Hách cũng không đi ra bên ngoài trực tiếp ngồi bên cạnh Sở Hoán nhìn chằm chằm cậu: "Không quấy rầy cậu chứ? ”

Sở Hoán cảm thấy người này có chút tự quen thuộc: "Ừ..."

Hai người ngồi nhìn nhau không nói gì, trong đầu Sở Hoán còn đang phát sầu phần kiến thức vừa rồi mình không nghe rõ, lấy điện thoại di động ra nhìn lại, nhưng tầm mắt của người bên cạnh vẫn dừng lại trên người cậu làm cho cậu cảm thấy vô cùng không được tự nhiên.