Lục Việt Chi bình tĩnh nhìn cậu ăn cơm, không biết người này là thật giả ngu hay là giả ngốc, hay là nói loại quan hệ không giải thích được này trong mắt cậu thật sự cần duy trì?
Cơm ở trên bàn nói là phần ăn của hai người, nhưng rất rõ ràng đều là cơm của bệnh nhân, hắn ăn thử một miếng hương vị vẫn trước sau như một, ăn mấy ngày đã cảm thấy cùng nhau sáp giống nhau, nhưng người đối diện lại đem một phần cháo bình thường ăn thành ăn ngon bữa tiệc lớn.
Lục Việt Chi tự dưng có chút nóng nảy, nghĩ đến sau này lúc nào cũng có một người như vậy ở bên cạnh, trong nháy mắt có loại xúc động muốn đem tất cả mọi thứ trước mắt đều hủy diệt.
Vài giây sau, Lục Việt Chi đặt bộ đồ ăn trên tay trở lại bạn, không còn muốn ăn uống gì nữa.
Sở Hoán nhìn hắn một cái: "Sao lại ăn có hai miếng vậy?”
Lục Việt Chi nhìn chén cháo đã vơi hơn nửa của cậu, ừ một tiếng: "Thu đi, tôi muốn nghỉ ngơi. ”
Động tác của Sở Hoán dừng lại một chút, không nói hai lời trực tiếp mang cái bàn đi, lập tức đem mỗi cái đĩa đều nguyên vẹn đặt trở lại bàn ăn.
Vốn tưởng rằng động tác tiếp theo sẽ xoay người xuống lầu, chỉ là cậu chợt lóe, kéo bàn xoay người đến chỗ hắn không nhìn thấy tiếp tục ăn cơm.
Lục Việt Chi: "..."
Đợi đến khi Sở Hoán ăn xong, sắc mặt Lục Việt Chi cũng vi diệu đến một mức độ đáng sợ, hắn lần thứ hai lật xem tin tức trên máy tính của Sở Hoán, lại giống như lần trước không nhìn ra được gì cả.
Tin tức bị Sở gia ngăn chặn rất tốt, trước đó Lục Việt Chi thậm chí còn không biết Sở gia còn có nhị thiếu gia, nhưng rõ ràng nhìn qua, dung mạo của Sở Hoán cùng Sở Trạch Dương đại thiếu gia Sở gia là hai cái cực đoan.
Sở Trạch Dương năm nay mới hai mươi lăm, nhưng nhìn qua nói là ba mươi lăm cũng không ai phủ nhận, tướng mạo thô ráp thậm chí có chút già, mà dung mạo của Sở Hoán rõ ràng không giống người Sở gia.
Tổng hợp lại xem ra hẳn là giống mẫu thân của cậu, ngũ quan không tính là tinh xảo nhưng tổ hợp lại rất thoải mái, sẽ không làm cho người ta cảm thấy khó có thể tiếp cận.
Làn da trắng nõn, ánh mắt rất có thần, liếc mắt nhìn lại là loại người sẽ khiến người ta nhịn không được mà đau lòng.
Chậc, Lục Việt Chi cười lạnh trong lòng, bàn tính đánh thật tốt.
Chỉ là... Ở phương diện thói quen nào đó thật đúng là không giống nhị thiếu gia Sở gia, tỷ như bị cậu ăn không còn một mảnh cháo cùng tất cả đồ ăn.
Ánh mắt Lục Việt Chi giật giật, có lẽ sự tình sẽ không dựa theo sự phát triển mà tiện nghi cha cùng Sở gia hy vọng cũng nói không chừng?
Sở Hoán này nhìn qua hẳn không phải là người có thể để cho người ta tùy ý bắt bí, hoặc là nói cậu thật sự hiểu được cậu đến Sở gia là vì cái gì sao?
Hay là... Đang giả trư ăn lão hổ?
(giả trư ăn lão hổ: giả vờ là lợn để ăn hổ: giả vờ mình yếu để đối thủ không đề phòng, dễ đánh thắng đối thủ hơn)
Lúc Sở Hoán bưng mâm đi xuống lầu, chú Vạn dưới lầu cùng người giúp việc vừa rồi đều không thấy đâu, cậu thở phào nhẹ nhõm bưng khay vòng vào trong phòng bếp nhỏ đang nửa mở ở bên cạnh đem đồ trong tay đều thuận tay rửa sạch.