Chớp mắt lúc tiếng chuông tan học vang lên, Sở Hoán không hiểu sao lại nghĩ, thì ra suy sút đi làm học tra dễ dàng như vậy, chớp mắt cái đã trôi qua một ngày.
Cảm thấy thời gian không khó khăn chút nào cả.
Cầm cặp sách từ trường học đi ra, nhớ tới buổi sáng chính mình dậy muộn bị Lục Việt Chi vứt bỏ, đoán chừng khoảng cách gần như vậy hôm nay người này hẳn là sẽ không có tốt bụng như ngày hôm qua.
Dù sao ngày hôm qua là muốn mang theo cậu xem cho biết nhà biết cửa.
Ra khỏi cổng trường Sở Hoán không nghĩ nhiều liền trực tiếp đi đến trạm xe buýt đối diện trường học, buổi sáng lúc đến đây cậu đã tra qua các tuyến đường xung quanh.
Lục Việt Chi nhìn thấy cánh tay Trần Nhạc đang vẫy tay về phía Sở Hoán đột nhiên dừng lại, theo phương hướng tầm mắt của hắn nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Sở tổng, tôi đi qua gọi cậu ấy."
Lục Việt Chi dừng một chút, gọi Trần Nhạc đang muốn đi về phía bên kia lại:"Quên đi, tùy cậu ấy đi thôi.”
Ánh mắt Trần Nhạc nhìn về phía Lục Việt Chi có chút khó hiểu, nhưng nhìn thấy giữa mày hắn nhíu chặt, lại không dám nói nhiều.
Chỉ có thể âm thầm cảm thán.
Rõ ràng thái độ đối với Sở Hoán gần đây hình như đã thay đổi rất nhiều, như thế nào lại...
Lúc Sở Hoán về đến nhà, Lục Việt Chi đang ở thư phòng.
Cậu đứng do dự ở cửa một lúc cũng không thấy Lục Việt Chi có ý muốn đi ra ngoài ăn cơm, đoán chừng có thể là hắn đã ăn rồi, hôm nay cậu trở về muộn hơn rất nhiều so với ngày hôm qua.
Sờ sờ bụng, dạ dày một ngày không ăn gì hiện tại đang kháng nghị, không muốn gọi giao hàng cậu liền đi vào nhìn thoáng qua phòng bếp.
Tủ lạnh nhà bếp một nửa là nước và đồ uống, phần còn lại tất cả đều là các loại sản phẩm rượu.
Từ trên xuống dưới trong tủ khóa đều tìm một lần, vậy mà ngay cả túi mì gói cũng không có, cậu thở dài nhìn thoáng qua số dư tài khoản trên điện thoại di động của mình, quay đầu đi xuống tầng vào cửa hàng tiện lợi bên cạnh khu nhà.
Mua một gói mì ăn liền lớn, lại lấy mấy cái cơm nắm cho bữa ăn sáng ngày mai.
Trần Nhạc nói Lục Việt Chi không thích có người ngoài ở trong nhà, đoán chừng về sau chính mình sẽ phải tự lực cánh sinh.
Mì ăn liền hôm nay có chút không có vị gì, ngày hôm sau sau khi điều chỉnh tốt tâm tình, buổi tối trở về đi siêu thị một chuyến, mua đồ trong phòng bếp chuẩn bị bắt đầu tự nấu ăn.
Hắn đối với học tập vốn cũng không có bao nhiêu nhiệt tình, cho tới nay đều là buộc mình phải học, Sở Hoán cảm thấy nếu không điều chỉnh lại tâm tình một chút chính mình sẽ buồn bực mà chết.