Lúc Sở Hoán sửa soạn xong, trong nhà đã chỉ còn lại có một mình cậu, cậu có chút buồn bực, Lục Việt Chi quả nhiên sẽ không như vậy tốt bụng mà chờ cậu.
Hôm trước đã nói với tài xế Lục gia không cần tới đưa đón nữa, hiện tại Trần Nhạc vừa đi cậu chỉ có thể tự mình đi học, hôm qua trên đường đi đến bởi vì ảnh hưởng của Lục Việt Chi, cũng không để ý đến tình hình giao thông.
Chỉ có thể tự mình cúi đầu tìm kiếm, vừa nhìn trong lòng vừa âm thầm oán thầm Lục Việt Chi, đều do hắn.
Bằng không làm sao chính mình có thể dậy muộn như vậy.
Cũng may Lục Việt Chi nói khoảng cách không xa là thật sự không xa, bắt taxi thì mất năm phút, còn xe buýt thì chỉ phải đi qua có ba điểm dừng, nhưng mà lúc cậu đến trường vẫn là đến muộn cả 1 tiết.
Lúc đi vào, mọi người đối với chuyện cậu đến muộn hình như là ở trong dự liệu, dù sao thành tích của một cái học tra cùng sự cẩn thận lúc trước của cậu thật sự là không hợp nhau.
Lão sư ở trên đài giương mắt vốn là muốn mắng người, thấy là Sở Hoán, cứng rắn lại đem lời nói nghẹn trở về, trực tiếp phất tay bảo cậu trở lại vị trí nghe giảng.
Sở Hoán không hiểu sao cảm thấy kỳ thật làm cái học tra cũng không tệ.
Tất cả đều miễn trừ trách nhiệm, không cần bị phạt đứng ở bên ngoài.
Bạn cùng bàn bên cạnh thấy thầy giáo như vậy, vẻ mặt giống như thấy quỷ, "Đến trễ lâu như vậy lão Ngô thế nhưng không phạt cậu?”
Sở Hoán cảm thấy bạn cùng bàn này rất thần kỳ, bình thường hỏi đề thì lạnh lẽo không để ý đến, lúc này ngược lại nói rất nhiều.
"Ngủ quên." cậu tùy ý nói.
Bạn cùng bàn lộ ra vẻ mặt quả nhiên là như thế, "Cậu rốt cục lộ ra bộ mặt thật.”
"Cái gì?" Sở Hoán không hiểu ra sao.
"Bộ mặt thật của học tra a, thành tích kia của cậu tôi đã sớm nhìn ra, kiên trì thời gian dài như vậy không dễ dàng đi?"
Sở Hoán, "..."
Bị bạn cùng bàn đả kích xong, cả người Sở Hoán càng suy sút, một cái buổi sáng cũng không có từ trên bàn đứng lên.
Học tập học tập học tập.
Vào bữa trưa, nhiều bạn học vì để tiết kiệm thời gian đều là ăn bữa trưa chính mình mang đến, phía sau lớp học có lò vi sóng, đun nóng một chút là có thể ăn.
Sở Hoán không mang theo đồ ăn, cả người uể oải cũng không muốn đi ra ngoài ăn, liền vẫn luôn nằm sấp trên bàn tự hỏi sự đời.
Bạn cùng bàn nhìn thấy Sở Hoán hình như thật sự là bị đả kích sâu sắc, nhịn không được đem một cái túi bóng trong tay mình đẩy về phía cậu, "Này, mua bánh mì được tặng, cậu có muốn nếm thử không?”
Sở Hoán lắc đầu, lễ phép từ chối, "Cám ơn, không cần." Sau đó xoay người, tiếp tục ngẩn người về phía bên kia.