Nhìn bộ dáng thật cẩn thận của Sở Hoán, khóe miệng Lục Việt Chi giật giật:"Ừm, giống như cậu đi, cậu xem thì tốt rồi. ”
"A..." Sở Hoán lại khó khăn, sửng sốt vài giây, cậu ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh Lục Việt Chi bắt đầu tìm giao hàng.
Tìm một vòng, cậu là đều có thể ăn nhưng giương mắt nhìn Lục Việt Chi lại bỏ đi, đi theo tìm cái đắt hơn nhìn qua càng cao cấp hơn.
Nửa giờ sau, Lục Việt Chi thở dài:"Đừng tìm." Hắn thuận tay sờ điện thoại di động gọi điện cho Trần Nhạc.
"..." Sở Hoán hơi thở phào nhẹ nhõm:"Vậy thì tốt rồi, tôi về phòng làm bài tập trước.”
Trong phòng trước cửa sổ chuyên môn đặt một cái bàn học, Sở Hoán lấy bài thi ra ở trước bàn ngồi ngẩn người đối với cảnh đêm bên ngoài.
Về sau thời gian buổi tối này mỗi ngày chính là thời gian đau khổ của cậu, ban ngày nghe không hiểu, buổi tối sẽ không làm.
Sau khi người giao đồ ăn đi vào, cậu lập tức chạy ra ngoài mở cửa, nhưng bởi vì trên dưới đều có gác cổng, Sở Hoán ngây ngốc ha hả ở bên cạnh bị Lục Việt Chi dạy một lần mới thả người đi lên.
Chân Lục Việt Chi hình như khôi phục càng ngày càng tốt, Sở Hoán đỡ hắn đến ngồi trên xe lăn đi tới trước bàn ăn, nhịn không được lần nữa mở miệng hỏi:"Lần trước anh đều không có trả lời tôi chân của anh rốt cuộc thế nào? Bây giờ dọn ra ngoài buổi tối cũng không có ai chăm sóc anh, bằng không buổi tối tôi đến phòng anh ngủ trên sô pha?”
Người đàn ông đối diện càng nhìn càng cảm thấy Sở Hoán quá đơn thuần, chính mình đối với cậu tốt một chút, cậu cái gì cũng không sợ, giống như một con cún con lại ba ba tiến lên muốn gấp bội trả lại cho mình.
Tính tình như thế cũng không biết nhiều năm như vậy ở Sở gia là sống như thế nào.
Lục Việt Chi nhìn thấy cậu cúi đầu nhét một miếng cơm vào miệng, cười nói:"Như vậy nghĩ ngủ trong phòng tôi à?”
Sắc mặt Sở Hoán trở nên xấu hổ trong nháy mắt, lập tức trừng mắt nhìn người trước mắt này:"Ai muốn đi phòng anh ngủ, chân của anh còn chưa tốt, tôi đây không phải là lo lắng buổi tối anh cần đi vệ sinh gì đó sao. ”
Nụ cười trên mặt Lục Việt Chi phai nhạt xuống dưới:"Thay vì lo lắng cho tôi, không bằng lo lắng cho thành tích của chính mình trước.”
Người nào đó đột nhiên chột dạ:"Tôi... Thành tích của tôi làm sao vậy?" Cậu giương mắt nhìn Lục Việt Chi, nghĩ thầm người này có phải là đã biết hay không?
Lục Việt Chi nhớ tới khoảnh khắc hắn nhìn thấy bảng điểm, cảm thấy đứa nhỏ này có phải quá mức yên vui phái hay không:"Cậu xác định không có gì?”
(yên vui phái: người sống theo trường phái yên ổn và vui vẻ, lạc quan, suy nghĩ tích cực)
Ánh mắt Sở Hoán chống lại Lục Việt Chi chỉ trong nháy mắt lại dời đi:"...Anh không phải đều biết sao?" Giọng điệu của cậu yếu ớt, thoạt nhìn có chút mất mát.
"Cậu nghĩ thế nào? Mỗi lần thành tích trường học của cậu đều phải báo cáo với phụ huynh, không biết sao?”
Sở Hoán lắc đầu:"Lại không có ai nói với tôi.”
"Cậu còn rất có lý?" Khóe miệng Lục Việt Chi giật giật: "Bạn học đâu? Đi học cũng đã được một đoạn thời gian rồi, không ai nói với cậu sao?”