Cho nên đứa nhỏ háo hức muốn chơi cùng với anh đẹp trai, lão gia tử liền hỏi một vòng người giúp việc xung quanh để tìm cậu trai xinh đẹp cho cô.
Biết anh đẹp trai trong miệng Tiểu Ảnh là Sở Hoán nhìn thấy ở chỗ Lục Việt Chi.
Không nói hai lời liền sai người đi mời.
Ánh mắt Tiểu Ảnh đảo quanh, lại giương mắt nhìn Sở Hoán:"Gia gia nói là thật sao? Tiểu Ảnh ngoan ngoãn ăn cơm là có thể mỗi ngày đều đi tìm anh đẹp trai chơi cùng?”
Sở Hoán cười cười, lão gia tử đều lên tiếng cậu còn có thể nói cái gì:"Đương nhiên, em ngoan ngoãn ăn cơm, ăn nhiều rau dưa chờ khi nào anh rảnh rỗi liền chơi ván trượt với em, đương nhiên, chơi cái khác cũng được.”
Nhận được câu trả lời khẳng định của Sở Hoán, tiểu nha đầu ở trong ngực cậu ngoan ngoãn ăn một chén cháo rau nhỏ, sau khi ăn xong còn nghe lời bảo Sở Hoán đút thuốc.
Nhìn thấy trường hợp này, ánh mắt nhìn Sở Hoán của người giúp việc đứng bên cạnh hai người đều cảm kích muốn khóc.
Sau khi ăn xong Sở Hoán lại cùng tiểu nha đầu xem phim hoạt hình một tiếng đồng hồ, nhìn thấy cô ghé vào trong ngực mình ngủ, trong lòng Sở Hoán chua xót mềm nhũn.
Từ nhỏ đến lớn rất ít khi cậu được người khác khẳng định, thậm chí hai năm ở bệnh viện trông nom mẹ của mình cũng chưa từng có được một câu động viên cùng khen ngợi, hiện tại bị một tiểu cô nương vô cùng yêu thích và ỷ lại như vậy, loại cảm giác này làm cho Sở Hoán cảm thấy được thỏa mãn.
Loại cảm giác bị cần này là thứ cậu đã không thể nghiệm qua trong một thời gian dài.
(bị cần: bị/được người khác cần đến, cần thiết đối với người khác)
Lúc từ nhà chính trở về đã gần chín giờ tối, về đến nhà đèn cũng không sáng, xem ra Lục Việt Chi chắc là còn chưa trở về.
Vì phòng ngừa tùy tiện đυ.ng phải, cậu không dừng lại ở tầng dưới mà trực tiếp đi lên tầng.
Nhưng lên tầng thì như thế nào, vẫn là đối mặt với một đống vấn đề nan giải không có ý nghĩ gì, nằm sấp trên bàn nhìn điện thoại di động đã lâu không có tiếng động, có chút nghĩ nhớ bà ngoại đang ở sơn thành xa xôi.
Lúc từ sơn thành tới đây, bà ngoại còn bảo cậu yên tâm mà học tập ở đây, không cần lo lắng cho chính mình.
Nhưng làm sao có thể không lo lắng, mẹ cậu cả đời đều không đáng tin cậy, để cho lão nhân vất vả chịu khổ cả đời đến tuổi già còn phải người tóc bạc tiễn người tóc đen, hiện tại chính mình lại không thể ở bên cạnh.
(phải người tóc bạc tiễn người tóc đen: người già đưa tiễn người trẻ tuổi hơn đã mất.)
Sở Hoán nằm sấp trên bàn trong lúc nhất thời có chút khổ sở, cầm di động xem rất nhiều ảnh chụp trước kia mới lấy lại được tinh thần.
Kết quả thi vô cùng không tốt, Sở Hoán đã sớm nghĩ đến, nhưng cậu không nghĩ tới chính là kết quả của loại kỳ thi này còn muốn thông báo với phụ huynh, ở trường cậu vô cùng đau đớn mà ôm bảng điểm.
Bên này Lục Việt Chi nhận được tin nhắn thông báo kết quả của trường ở công ty.
Lúc nhìn thấy tổng điểm, Lục Việt Chi nhất thời cho rằng là mình hoa mắt nhìn nhầm.