"Quên cái gì? Quên tôi không phải là một người bình thường?”
Tâm tình Sở Hoán lúc này không quá tốt, ngay cả nói chuyện cũng cứng rắn không ít, yên lặng lẩm bẩm nói:" Vốn dĩ anh nhìn qua trông cũng không bình thường lắm.”
Độ cong khóe miệng Lục Việt Chi thu lại: "Cậu nói cái gì?”
Sở Hoán sờ sờ mũi, tiếp tục giả ngu giả ngốc:"Tôi nói chuyện? Anh đã nghe nhầm rồi.”
Lục Việt Chi:"..."
Một lúc lâu sau, hai người một đứng một chỗ, Sở Hoán nhìn quần áo trên người người này, vẫn là bộ đồ dùng để đi làm vào ban ngày, hẳn là sau khi trở về cũng chưa từng có đi lên.
"Tôi đưa anh đi lên?" Cậu thử mở miệng.
Thấy hắn bình tĩnh nhìn mình không nói lời nào, lại nhớ tới lời người này ngày đó nói không cho cậu bước vào phòng mình.
“...... Anh không phải có xe lăn sao? Tôi sẽ đưa anh đến cửa, không đi vào.”
Giống như hai lần trước, Sở Hoán nâng vai Lục Việt Chi đỡ người lên xe lăn, có thể là do buổi tối, giác quan của hai người đều rõ ràng hơn so với ban ngày.
Sở Hoán có thể ngửi được rõ ràng mùi thuốc lá trên người người này xen lẫn cùng một chỗ với mùi thuốc đông y, lúc đẩy người đi thang máy, Sở Hoán cúi đầu nhìn thoáng qua cái tay còn quấn băng gạc của người này.
"Bây giờ sức khỏe của anh còn chưa tốt, bàn tay cũng khâu mấy mũi, không thể hút thuốc."
Biểu tình Lục Việt Chi giật giật, có chút không hiểu thái độ của Sở Hoán đối với chính mình:"Không chán ghét tôi sao?”
Sở Hoán nhăn mày đẩy hắn đi vào, hoàn toàn không để cho hắn chạm vào:"Chán ghét một người rất phiền phức, tôi rất bận rộn.” Cậu thuận miệng nói.
Lục Việt Chi nở nụ cười, ngữ khí theo đó cũng thoải mái lên:"Vậy sao? Bận rộn cái gì? Bận rộn ngủ gà ngủ gật?”
Sở Hoán cắn răng:"Tôi đã biết anh rất chán ghét tôi, không cần vẫn luôn nhắc nhở tôi, tôi đưa anh đến cửa phòng rồi sẽ lập tức rời đi. ”
Lục Việt Chi không thú vị thở dài:"Chậc, thật sự là một đứa trẻ.”
"Tôi không phải là một đứa trẻ, tôi đã qua tuổi kết hôn hợp pháp của người trưởng thành." Sở Hoán nhắc nhở hắn.
"Nga, như vậy a." Lục Việt Chi không mặn không nhạt trả lời.
(không mặn không nhạt: thái độ nhàn nhạt không để ý, không quan tâm, hoặc không tin tưởng.)
Sở Hoán trừng mắt nhìn cái gáy của người này, cảm thấy hắn trẻ con hơn nhiều so với chính mình, nói được thì làm được, thật sự đưa hắn đến cửa phòng, ngay cả cửa cũng không giúp hắn mở ra, liền muốn xoay người rời đi.
“Hắc!”
Sở Hoán dừng bước, giật mình nhớ tới có phải là hắn chỉ có một mình không có biện pháp thay quần áo tắm rửa hay không, lúc trước đều là trợ lý hoặc người giúp việc trong nhà giúp đỡ.
Xoay người vừa định quay trở về, liền nghe được người phía sau sâu kín nói:"Cậu mặc quần ngược.”
(sâu kín: sâu sắc và kín đáo)
Sở Hoán ngẩn người, cúi đầu nhìn, sắc mặt ầm ầm hồng đến tận cổ, xoay người thẹn quá hóa giận mà trừng mắt nhìn người nào đó một cái:"Anh mặc kệ tôi, tôi thích mặc như vậy đấy!”