Nhìn thấy Vạn thúc tiến vào mang theo lão gia tử trở về nhà chính, sắc mặt của Lục Việt Chi cũng hoàn toàn phai nhạt xuống dưới.
Sở Hoán hôm nay thi cả một ngày, lúc này tâm tình đã rơi xuống đáy cốc, thành tích của cậu so với tưởng tượng còn kém hơn rất nhiều.
Cả bộ đề thi đề cậu biết làm chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, trở về lại là gia đình phức tạp, tâm tình down một đám.
Nằm ở trong phòng cho đến tận nửa đêm cậu mới đỡ chân tường đi ra hít thở không khí.
Nguyên nhân bởi vì Lục Việt Chi, cậu cố gắng hết sức giảm cảm giác tồn tại của mình đến mức thấp nhất, gần như mỗi lần về nhà đều nằm lỳ ở trong phòng của mình.
Ngày mai là thứ bảy, cậu không lo lắng sẽ không có tinh thần cho nên nửa đêm đi ra ngoài lắc lư, chuyển động một chút.
Đến bên này cũng có mấy ngày, ngoại trừ phòng của mình, Sở Hoán vẫn còn cảm thấy xa lạ đối với xung quanh.
Xuống tầng cũng không bật đèn, đi đến lấy nước trong tủ lạnh ra uống nửa chén, liền nhớ tới bộ dáng Lục Việt Chi đẩy xe lăn ra ban công ngày đó.
Sở Hoán đi từ phòng bếp đi ra ban công theo, nhưng đến trước mặt sờ soạng nửa ngày cũng không biết ngày đó Lục Việt Chi mở cửa ban công như thế nào.
Dứt khoát liền đi chân trần cứ thế mà ngồi xuống đất, bám lấy cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Một giây sau, cánh cửa trước mặt vang lên một tiếng răng rắc, theo cửa ban công chậm rãi mở ra, Sở Hoán hoảng sợ vội vàng lùi về phía sau, mới phát hiện là cửa ban công cùng rèm cửa tự động từ hai bên mở ra.
Cậu vỗ vỗ ngực nhìn thấy cái nút nhỏ bên cạnh cửa, cả người khô cằn cười một tiếng.
(khô cằn cười: cười một cách gượng gạo, miễn cưỡng.)
Cười xong lỗ tai giật giật, phát hiện hình như có tiếng vọng trở lại?
Trong nháy mắt cả người Sở Hoán đều muốn xù lông, vào lúc hơn nửa đêm này, phòng khách Lục gia còn không phải là lớn bình thường, cậu yếu ớt quay đầu qua lại nhìn phía sau lưng.
(xù lông: hành động thể hiện cho sự sợ hãi ở mèo. Xù đuôi là một cách làm cho cơ thể của mèo trông to lớn hơn, đây là tư thế tự vệ và căng thẳng ở mèo; nghĩa ở đây là sợ hãi đến mức xù lông lên.)
Mới miễn cưỡng nhờ ánh trăng chiếu từ bên ngoài vào nhận ra chỗ nào đó có một người ngồi.
"Ai?" Cậu hỏi với thanh âm run rẩy.
Vừa dứt lời, đèn sàn bên cạnh tay Lục Việt Chi theo đó sáng lên, hắn mang theo ý cười phất tay áo với Sở Hoán, gằn từng chữ:"Ngươi cảm thấy thế nào?!”
Sở Hoán khẽ chửi thầm một tiếng, đỡ trán.
"Lục Việt Chi! Có phải anh bị bệnh hay không?”
Lục Việt Chi nhướng mày, nhớ tới bộ dáng buổi sáng của người nào đó, mấy giờ đồng hồ không thấy lá gan của đứa nhỏ này liền tăng lớn như vậy:"Có bị bệnh hay không, đây không phải rất là rõ ràng hay sao?!”
Sở Hoán sửng sốt một chút, mãi sau đó mới phản ứng lại nhìn thoáng qua chân của Lục Việt Chi, sắc mặt có chút ngượng ngùng:"... Xin lỗi, tôi quên mất.”