Lục Việt Chi nhìn thấy tin tức về thành phố A trước mắt, khóe miệng nhếch lên:"Có thể thân thiết mới là lạ, đứa nhỏ này chính miệng nói ngoại trừ việc mang họ Sở ra, thì không có một chút quan hệ dư thừa nào khác với Sở gia.”
Lão gia tử rõ ràng sửng sốt một chút, đột nhiên cười cười:"Rất tốt, rất tốt..."
Tuy rằng không biết câu rất tốt này của lão gia tử có thâm ý gì, nhưng hiện tại Lục Việt Chi xem ra đúng là rất tốt.
(thâm ý: hàm ý, ý nghĩa sâu xa giấu ở bên trong)
"Chuyện của Thành Nghiêm cùng Triệu gia cũng phải làm, ngươi nghĩ thế nào?" Lão gia tử thu lại nụ cười, mở miệng nói chính sự.
"Làm thì làm." Lục Việt Chi nói xong đưa tay nhấn đổi sang kênh tài chính và kinh tế:"Ngài đừng lo lắng, trong lòng tôi hiểu rõ.”
Lão gia tử vỗ vỗ cánh tay hắn, có chút đau lòng, hai cha con kia phỏng chừng chính là đang đánh chủ ý này, một cái hộp rỗng Sở gia cùng một cái Triệu gia có đà phát triển càng ngày càng mạnh.
Lục Thành Nghiêm là muốn mượn lực ảnh hưởng của Triệu gia đại triển thân thủ ở trong hội đồng quản trị, nhưng thật sự có thể như vậy sao?
(đại triển thân thủ: bộc lộ tài năng một cách mạnh mẽ, to lớn)
"Gia gia, ngài đừng lo lắng cho cháu, cháu rất tốt, trước kia không phải lúc nào cũng muốn cháu kết hôn, hiện tại cháu kết hôn, ông như thế nào lại không cao hứng, vui vẻ?"
Lục lão gia tử hừ lạnh một tiếng:"Tự nguyện kết hôn so với bị ép kết hôn có thể giống nhau sao?”
"Nhưng ngài cũng biết con không có khả năng kết hôn với nữ nhân." Hắn nói:"Nếu để cho con chọn giữa Triệu gia với Sở gia, cuối cùng con vẫn sẽ muốn chọn Sở gia.”
Lục lão gia tử nhịn không được trừng hắn:"Con thật sự là một tên hỗn đản, nếu mẹ con còn sống chắc chắn sẽ bị con tức chết.”
Lục Việt Chi cười cười, nhưng ý cười rõ ràng không đạt tới đáy mắt:"Hiện tại rất tốt.” Hắn nhấn mạnh:"Nhưng hy vọng sau này ngài sẽ không thất vọng với tôi, đây là sự kiên nhẫn cuối cùng của tôi đối với họ, về sau sẽ không còn gì nữa.”
Lần này nhìn như Lục Việt Chi bị buộc đến mức bất đắc dĩ, kỳ thực là lần nhượng bộ cuối cùng của hắn, cũng là đang chặt đứt chút tình phụ tử cuối cùng với Lục Trị trong nội tâm.
Không có lần sau.
Lục lão gia tử đã đoán được là như thế, Lục Việt Chi ghét nhất là bị người uy hϊếp, nhưng lần đám hỏi này chỉ là phát ra tin tức đóng cửa cùng Lục Trị nói mấy câu trong phòng bệnh liền đáp ứng.
Không riêng gì lão gia tử, ngay cả Lục Thành Nghiêm đều có chút kinh ngạc.
Lão gia tử thở dài, chống quải trượng đứng dậy, phất phất tay với hắn:"Thôi, con muốn làm cái gì thì đi làm đi, không cần để ý đến gia gia, đầu óc ba con không rõ ràng lắm, gia gia chỉ cần con vui vẻ, sống tốt là được rồi.”
(quải trượng: giống như cái gậy chống của người già.)