Phòng ngủ thực ra là một căn phòng lớn, có quầy bar và sảnh nhỏ bên ngoài, chỗ cậu vừa ngồi là sảnh nhỏ trong phòng, lúc này mới đi vào phòng ngủ của Lục Việt Chi.
Phòng ngủ vẫn rất lớn, nhưng ít nhất ngẩng đầu có thể nhìn thấy vị trí của giường, các loại dụng cụ đặt ở hai bên giường có chút đột ngột.
Cậu từng ở trong bệnh viện đã lâu, nhìn thoáng qua liền nhận ra đây đều là thiết bị y tế dùng để theo dõi các loại dữ liệu của cơ thể.
Nhưng hấp dẫn hơn cả những thứ này là người đàn ông đang nửa dựa vào thành giường kia.
Sở Hoán từ nhỏ sống ở tầng dưới chót thấp nhất nên cũng coi như có thể quan sát sắc mặt, cậu đứng trước giường, chú Vạn và người giúp việc phía sau giúp cậu cất hành lý rồi tự động lui ra ngoài.
Trước khi đến đây, cậu chỉ nhìn thấy ảnh của người này trên giấy đăng ký kết hôn trên tay.
Đó rõ ràng là một bức ảnh tổng hợp, cậu đang cười rạng rỡ bên cạnh.
Mà sắc mặt người này rất nhợt nhạt, khóe môi mím chặt tuy rằng sẽ không làm cho người ta cảm thấy khó chịu, nhưng tuyệt đối không phải dáng vẻ nên có khi đăng ký kết hôn.
Rất đẹp trai, giống như ảnh của nghệ sĩ nào đó chỉnh sửa rồi đăng lên, nhưng chắc chắn không phù hợp để kết hôn.
Sở Hoán biết mình lớn lên không kém, nhưng nghiêm túc nhìn người trước mặt này, cái chân gãy dường như không ảnh hưởng chút nào đến trạng thái của hắn.
So với người phải nằm liệt giường dưỡng thương, nhìn càng giống đang quay phim điện ảnh hoặc truyền hình, Lục Việt Chi mày rậm mũi thẳng, nhìn kỹ hình như có chút hỗn huyết dấu vết.
(hỗn huyết: có hai hay nhiều loại huyết thống, VD: bố là người Anh, mẹ là người Việt -> con của hai người là hỗn huyết)
Ngón tay Sở Hoán co lại, theo sau là một loại cảm giác xa cách mà trong ảnh không thể cảm nhận được, loại diện mạo này đối với cậu mà nói rất kinh diễm, cảm thấy kinh diễm đối với một người đàn ông, Sở Hoán nghĩ có lẽ mình sắp hỏng rồi.
(kinh diễm: kinh ngạc vì thứ gì hay ai đó quá đẹp)
Các bác sĩ, y tá lần lượt đi ra ngoài, người trên giường khẽ liếc Sở Hoán một cái, sau đó cầm lấy chiếc máy tính bên cạnh, bắt đầu chuyên tâm xử lý công việc trên chiếc bàn nhỏ bên giường.
Mặc dù... Sở Hoán không biết lúc này còn có cái gì quan trọng hơn so với bệnh tình.
Nhưng mười phút sau, cậu phát hiện ở trong mắt người này mình rõ ràng kém quan trọng hơn so với những thứ khác.
Trong mười phút này, dường như người đàn ông này thậm chí còn không thèm ngước mắt lên nhìn cậu lần nữa.
Sở Hoán hiện tại mới thực sự ý thức được, cậu đối với Sở gia có lẽ còn có chút giá trị còn lại, nhưng đối với người trước mắt này, không thể phủ nhận cậu ngoại trừ chiếm lấy địa vị bạn đời của Lục Việt Chi ra thì không còn gì khác.
Sở Hoán ý thức được điều này, khẽ thở dài, lập tức lui về phía sau một bước, ngồi xuống chiếc ghế bên giường.
Có thể làm gì được chứ, chuyện gì đến thì cũng phải đến, chuyện đến rồi thì tiếp nhận một cách bình thản đi, cậu miễn cưỡng tự an ủi như vậy.
Và... Ngoài việc chân không thể cử động, chồng của cậu cũng rất đẹp mắt.
Quan sát từ khoảng cách gần trực quan hơn nhiều so với việc nhìn màn hình, kể từ khi nhận ra mình thích con trai, đây là lần đầu tiên cậu cảm thấy thoải mái.
Cậu đã kết hôn với một người đàn ông.