Sắc mặt Sở Hoành Viễn dù không dễ nhìn nhưng vẫn gật đầu:"Ngài quá khen rồi, thành tích của Sở Hoán không tốt lắm, hiện tại cố gắng cũng không biết còn kịp hay không nữa, về sau liền phải làm phiền lão gia tử cùng Việt Chi lo lắng nhiều hơn.”
"Ông nói nghiêm trọng rồi, nếu đã kết hôn với Việt Chi, về sau chính là người của Lục gia, người Lục gia đều sẽ đối xử tốt với Sở Hoán, Sở tổng cứ yên tâm."
Sở Hoành Viễn tâm sự nặng nề gật gật đầu, lại ngồi một lúc cũng đành tiếc nuối mà mang theo Lữ Oánh ra về, vốn dĩ là muốn gặp một mình Sở Hoán một chút, hỏi một chút tình huống của cậu, xem hai người ở chung như thế nào.
Bất đắc dĩ cả đêm hắn cũng không tìm được chỗ trống nào.
(bất đắc dĩ: không có sự lựa chọn khác)
Nhưng mà cũng cảm thấy được an ủi một chút bởi Lục Việt Chi cùng Lục lão gia tử hình như có ấn tượng không tệ đối với Sở Hoán, hắn xem như có thể hơi buông xuống lo lắng một chút.
Lúc trước đám hỏi là Lục Trì phụ thân Lục Việt Chi cùng đệ đệ Lục Thành Nghiêm tới nói chuyện, hai người này có tâm tư gì hắn làm sao có thể không biết, ngoài mặt là vì tốt cho Sở gia.
Kì thực chỉ là vì đả kích Lục Việt Chi làm giảm bớt sự kiêu ngạo của hắn.
(đả kích: Phê phán, chỉ trích gay gắt đối với người, phía đối lập hoặc coi là đối lập; nghĩa ở đây có thể coi là sự tấn công về mặt tinh thần hay vật chất.)
Lúc Lục Việt Chi xảy ra tai nạn giao thông, mọi người nhận được không ít tin tức, đã từng cho rằng Lục Việt Chi bị liệt chi dưới không chữa khỏi được nữa.
Sở Hoành Viễn đương nhiên cũng nghĩ như vậy, nhưng công ty đã đi đến tình trạng cùng đường bí lối (ngyên văn là sơn cùng thủy tận) chỉ có thể chấp nhận lời đề nghị của Lục Trì.
Mà hắn cũng là muốn đánh cuộc một chút, Lục Việt Chi này không dễ dàng bị đánh bại như vậy, cho dù trở thành phế nhân, Lục Việt Chi cũng không phải người dễ dàng bị đánh bại.
(phế nhân: người tàn phế, tàn tật hoặc người không có tác dụng gì, không loàm được việc gì ở đây là nghĩa trước.)
Lại nói, cho dù hắn bị đánh bại, chính mình cũng không tổn thất cái gì, phế bỏ chỉ là đứa con trai không trọng yếu Sở Hoán này mà thôi.
Hôm nay ở công ty vừa nghe được tin Lục Việt Chi đã trở lại công ty, Sở Hoành Viễn ở nhà liền đứng ngồi không yên, muốn tận mắt nhìn xem trạng thái hiện tại của Lục Việt Chi rốt cuộc là như thế nào.
Chậc, vừa nhìn như vậy, chân của Lục Việt Chi hình như bị thương không nghiêm trọng như lời đồn, ít nhất không phải loại nửa người dưới hoàn toàn tê liệt, tốt hơn rất nhiều so với tưởng tượng của hắn.
Tiễn vợ chồng Sở gia xong, lão gia tử nhịn không được nhíu mày:"Đứa nhỏ Sở Hoán này rất tốt, nhưng hình như cũng không thân thiết lắm với cha mẹ.”