Cậu cau mày đi về phía bên kia, ngoan ngoãn ngồi xuống trước sofa đơn bên cạnh Lục Việt Chi.
"Vừa mới tan học đúng không, bên ngoài có nóng không?"
"Còn tốt, trong phòng học đều có điều hòa, không nóng."
Sở Hoành Viễn nhìn khoảng cách giữa cậu và Lục Việt Chi, trong lòng có chút hận sắt không thành thép, nhưng trên mặt vẫn là tràn đầy ý cười.
"Vậy thì tốt rồi, trường học là ông nội cậu cố ý nhờ người tìm cho cậu, sang năm phải mang thành tích tốt về cho mọi người mới được đấy."
Sở Hoán ngước mắt nhìn hắn một cái, chỉ là ừ một tiếng, cũng không nhiều lời, càng không có cảm giác thân thiết khi người nhà mẹ đẻ đến trong tưởng tượng của mọi người.
Ở trong mắt Sở Hoán, Sở Hoành Viễn so với những người Lục gia này chỉ là quan hệ quen biết thêm vài ngày mà thôi, cũng không có gì đặc biệt.
Cậu nghe Lục lão gia tử cùng cha mẹ Sở gia tâm sự nói chuyện, trong ánh mắt thoáng chú ý đến chân của Lục Việt Chi.
Hai chân dưới bộ tây trang vừa người kia nhìn qua giống như rất khỏe mạnh, một chút khác thường cũng nhìn không ra, trong nháy mắt hắn cong chân cậu có thể mơ hồ nhìn thấy đường nét cơ bắp đùi.
Sở Hoán không biết tại sao lại nghĩ đến cánh tay Lục Việt Chi đặt trên vai mình ngày đó, người này so với Lục Thành Nghiêm gầy giống như cây trúc, dáng người hẳn là rất tuyệt.
Một lát sau, người bên cạnh đột nhiên vỗ vỗ cậu, Sở Hoán giật mình hoàn hồn, trừng mắt nhìn Lục Việt Chi trước mặt, không biết hành động đột ngột vừa rồi của hắn là có ý gì?
(hoàn hồn: hồn trở lại thể xác; ở đây có nghĩa là trở lại bình thường)
"Chuyện gì... Có chuyện gì vậy?”
Lục Việt Chi chống cằm, thân thể hơi dựa vào phía sau nhìn qua có chút lười biếng, tùy ý liếc cậu một cái liền biết người này đang ở như đi vào cõi thần tiên trên bầu tròi xa xôi.
"Sở tổng nói chuyện với cậu đấy, thất thần?"
Sở Hoành Viễn biểu tình có chút xấu hổ trong nháy mắt, theo lý mà nói Lục Việt Chi nên gọi là hắn là ba, nhưng hiện tại chẳng những Lục Việt Chi gọi hắn là Sở tổng, Sở Hoán đến bây giờ ngay cả một tiếng ba cũng chưa từng gọi qua.
Sở Hoán phục hồi tinh thần lại nhìn Sở Hoành Viễn: "Ừm? Ông đang nói về cái gì vậy? Ngượng ngùng, vừa rồi tôi không chú ý.”
Ngượng ngùng gì đó, hai ông cháu Lục gia hoàn toàn không nghĩ tới Sở Hoán lại nói chuyện với cha ruột của cậu như vậy, Lục lão gia tử bất động thanh sắc, Lục Việt Chi hoàn toàn không suy nghĩ đến cảm thụ của hai người Sở gia.
(bất động thanh sắc: không biến sắc, rất bình tĩnh, ung dung thản nhiên)
Trên mặt trực tiếp hiện ra vẻ nghiền ngẫm suy tư.
Sắc mặt Sở Hoành Viễn có chút xấu hổ, phu nhân Lữ Oánh bên cạnh hắn nhịn không được đi ra giảng hòa xoa dịu bầu không khí nhắc nhở Sở Hoán: "Ba con hỏi thành tích gần đây của con thế nào? Đến trường mới có học tập chăm chỉ hay không.”