Cậu nhíu mày nghĩ đến khuôn mặt đắc ý của Lục Thành Nghiêm trước khi đi, tự động phân loại người này vào trận doanh đối lập.
Nói xong nhìn Sở Hoán vẫn đang đứng: "Cậu cũng vậy, nếu đã vào nhà liền cùng một trận doanh với Việt Chi, vứt bỏ lợi ích của hai nhà đầu tiên cậu là bạn đời của Việt Chi, nếu tình cảnh của Việt Chi không tốt, tình cảnh của cậu cũng sẽ không khá hơn bao nhiêu, hiểu không?!”
Sở Hoán không hiểu sao lại bị dạy bảo một lần, đáy lòng lại càng bực bội hơn.
"Cái này tôi vẫn còn hiểu rõ, cám ơn ngài nhắc nhở."
"Tốt nhất là như vậy, nếu lại phát sinh chuyện giống như hôm nay, tôi xem cậu cũng không cần ở đây nữa."
Sở Hoán giương mắt nhìn biểu tình như lâm đại địch của cô, không nói gì nữa.
Nếu ngay từ đầu cậu còn không rõ mình rốt cuộc có địa vị gì ở Lục gia, thì những lời này của Lục Tuyết Kha làm cho cậu hiểu rõ.
Đám cưới giữa cậu và Lục gia, đoán chừng không chỉ có Lục Việt Chi không thích, ngoại trừ Lục Trì và Lục Thành Nghiêm thúc đẩy trận thông gia này ra chỉ sợ không ai vui vẻ.
Mấy người vừa tới, liền ở mãi đến buổi tối cũng chưa đi.
Tất cả mọi người ở trên lầu khiến cậu cảm thấy áp lực, liền vẫn luôn ngồi ở ban công gian ngoài, lúc cơm chiều đưa tới, lão gia tử mới từ trong phòng Lục Việt Chi đi ra, nhìn thấy hắn cúi đầu, vẫy vẫy tay với Sở Hoán.
Lục gia lão gia tử nhìn rất nghiêm túc, lại là trưởng bối của trưởng bối, trong nháy mắt trái tim lại giơ lên.
Sở Hoán do dự một chút ngồi xuống trước mặt hắn: "Lục gia gia.”
Lão gia tử động một chút biểu tình, mới vừa rồi biểu tình nghiêm túc hơi giãn ra một chút: "Ừm, sống ở đây còn thích ứng sao?”
(biểu tình: vẻ mặt)
(thích ứng: có những thay đổi cho phù hợp với điều kiện mới, yêu cầu mới.)
Sở Hoán vốn cho rằng hắn giống như Lục Tuyết Kha đều là tới đây hưng sư vấn tội, không nghĩ tới hắn sẽ không lạnh không nhạt hỏi tình hình gần đây.
“... Rất tốt.”
"Ừm, lúc nói chuyện với gia gia không cần câu nệ." Lão gia tử vỗ vỗ mu bàn tay cậu: "Nghe tiểu Trần nói đi chủ trạch gọi tôi là chủ ý của cậu?”
Sở Hoán có chút do dự, trong thời gian ngắn cái gì ý tưởng đều có ở trong lòng, làm sai? Hay là Lục Việt Chi tức giận nổi cáu?
“... Vâng.” Đáp xong cậu liền vội vàng giải thích, "Tôi thấy miệng vết thương của anh ấy rất sâu, cũng chảy rất nhiều máu, nếu như không xử lý cẩn thận một chút về sau có thể để lại vết sẹo rất sâu, cho nên tôi liền... Tự chủ trương, xin lỗi, tôi..."