Một lúc lâu sau đột nhiên phát hiện bóng người lắc lư, là trợ lý dìu hắn lên xe lăn, Sở Hoán vội vàng buông di động xuống nhìn hai người.
Lục Việt Chi nhìn thoáng qua cậu một cái: "Cậu đi ra ngoài đi, nơi này có Trần Nhạc là được rồi.”
Sở Hoán nhìn động tác ôm người lên đặt trên xe lăn thành thạo của Trần Nhạc, cùng với sự thả lỏng không giống đối với cậu ngày hôm qua, đáy lòng yên lặng thở dài theo.
Có lẽ đối với Lục Việt Chi mà nói, đối tượng kết hôn trên danh nghĩa của hắn là cậu kém xa một trợ lý của hắn.
Sở Hoán ừ một tiếng, xoay người đi ra gian ngoài.
Tâm tình có chút buồn bực cùng không biết làm sao, cậu đứng ngẩn người một phút ở cửa phòng ngủ, cất bước đi ra ban công.
Ban công trong phòng Lục Việt không khác gì người kia, rất lãnh đạm, ngoại trừ một bộ bàn ghế màu đen ra, không có bất kỳ trang trí nào.
Nhưng không gian lại rất lớn.
Sở Hoán ngồi ở trên ghế nhìn ra ngoài, ước chừng bà Hồng ở phía dưới đã đem đồ đạc vừa rồi thu thập xong, lúc này mới từ trong lầu đi ra, một đường đi về phía tòa nhà của Lục lão gia tử.
Cậu chống đầu nhìn ra bên ngoài, bên này rất lớn, so với biệt thự mà nói càng giống như trang viên, ngày đó lúc cậu tiến vào còn nhìn thấy một cái hồ nhân tạo ở phía sau nhà.
Nước hồ rất trong, giống như quanh năm đều có người xử lý, so với tòa nhà của Sở gia cậu nhìn thấy càng có vẻ của cải thâm hậu.
Trách không được Sở Hoành Viễn lại dùng nhiều công sức như vậy làm cho cậu đến nơi này, loại thông gia giữa các thế gia này chỉ làm cho thực lực hai phương càng mạnh, lợi ích lớn nhất hóa.
Sở Hoán hiểu, nhưng... Luôn cảm thấy không được đúng lắm.
Vô luận là thân thế rơi trên đầu hay là Lục Việt Chi rơi xuống gối cậu, đều làm cho cậu cảm thấy cuộc sống của cậu thật sự là do một chậu lại một chậu máu chó tạo thành.
Một lúc lâu sau, cậu đang ngẩn người dưới lầu liền có một chiếc xe thong thả đi đến, trên xe có hai người xuống, cậu chăm chú nhìn một chút.
Là cha và em trai của Lục Việt Chi, hôm đó cậu đã gặp trên bàn ăn.
Cậu do dự vài phút ở trên ban công, liền nghe được một tiếng đinh đinh, Sở Hoán mới giật mình tòa nhà này của Lục Việt Chi thế mà có thang máy.
Bởi vì phòng của Lục Việt Chi ở tầng hai, hai ngày gần đây cậu nhìn mọi người cũng đều là đi cầu thang.
Cậu giật giật khóe môi, không hiểu sao lại nghĩ đến khuôn mặt của cha Lục Việt Chi, đây thật đúng như là chuyện hắn sẽ làm.
Tự cảm thấy đây không phải là người dễ đối phó, Sở Hoán cũng không tùy tiện tiến lên, thở dài ngồi ở tại chỗ không nhúc nhích, thậm chí lười biếng nằm ghé vào trên bàn.
Trận thông gia này tựa hồ ngay cả chính mình đều không quan trọng nhất, không ai chú ý đến, cũng không có ai nghe ý kiến của cậu, toàn bộ quá trình cậu thậm chí đều không có quyền phát biểu.