Lục Việt Chi nhìn cậu ra cửa nhanh như chớp, tầm mắt dừng lại trên sô pha Sở Hoán từng ngủ, có chút không thể hiểu được trên sô pha nhỏ như vậy, sao cậu có thể chịu đựng được mà ngủ một mạch đến sáng.
Hôm nay chú Vạn không tới, là bà Hồng người giúp việc cậu gặp hôm qua qua đưa tới, vừa thấy cậu liền gật gật đầu: "Sở thiếu gia, đây là bữa sáng hôm nay của đại thiếu gia, ngày hôm qua lúc tôi đến mâm cơm đã được rửa sạch, không có biện pháp báo cáo tình trạng ăn uống với Lục lão, làm phiền ngài hôm nay quan sát một chút. ”
Sở Hoán nhận lấy hộp thức ăn trên tay cô, đem đồ bên trong lấy ra: "Thật ngại quá, ngày hôm qua tôi không hiểu rõ cho nên đã thuận tay rửa sạch.”
Chưa nói đến việc lúc trước bà Hồng còn chưa cảm thấy sẽ đắc tội với thiếu gia Sở gia trước mắt này, nhưng Sở Hoán không kiêu ngạo không siểm nịnh nói ra những lời như vậy, khiến bà cảm thấy ngượng ngùng.
(siểm nịnh: ton hót, nịnh nọt người có quyền thế để làm hại người khác, mưu lợi cho mình)
"A, vậy kế tiếp liền làm phiền ngài, tôi liền đi vội, về phía đại thiếu gia thì cần ngài chú ý nhiều hơn."
Sở Hoán cười cười với bà, xoay người bưng khay thức ăn lên lầu.
So sánh với ngày hôm qua mà nói, hôm nay người bên này rõ ràng ít đi, hình như đều đang cố ý tránh né bên này, cậu lắc lắc đầu, cất bước đi vào phòng ngủ.
Lúc đặt bữa sáng lên bàn, cậu nhịn không được quan sát người trước mắt này, nếu không có ai tới đây, đó là lý do người này toàn bộ hành trình đều không từng đi vào phòng vệ sinh sao?
Cậu sờ sờ cái mũi, đang muốn nói cái gì, Lục Việt Chi liền cầm điều khiển từ xa ấn cái gì đó, xe lăn bên tường tự động khởi động đi về phía bên giường.
Sở Hoán: "??? Wow, đây là công nghệ cao gì đó phải không?”
Lục Việt Chi giật khóe môi, giơ tay xốc chăn lên, ra hiệu bảo cậu lại đây.
Sở Hoán có kinh nghiệm chăm sóc bệnh nhân từ trước, phản xạ có điều kiện đi vài bước đến trước mặt, giờ phút này trên người Lục Việt Chi vẫn chưa mặc quần áo bệnh nhân, mà là một bộ quần áo ở nhà thoải mái.
Trong nháy mắt khi tay hắn khoác ở cổ cậu liền cảm nhận được lực lượng cơ bắp trên cánh tay hắn.
Hầu kết Sở Hoán trượt lên xuống, nhịn không được nuốt nước miếng, bất ngờ không kịp đề phòng như vậy tiếp xúc ở khoảng cách gần?
Nhưng mà không đợi cậu đi ôm hai chân hắn, người này đã vịn vào bả vai cậu xuống giường, xoay một chút góc độ liền ngồi ở trên xe lăn.
Tiếp theo liền nhìn thấy hắn ngồi trên xe lăn linh hoạt đi về phía phòng vệ sinh, không có chút dáng vẻ cố hết sức gì cả.
Cậu: "???”
Đợi đến khi người nọ trở về, Sở Hoán cuối cùng nhịn không được uyển chuyển nói: "Chân của anh bao nhiêu ngày rồi? Hoạt động qua lại như thế này có sao không?”
Lục Việt Chi giơ cánh tay lên nhàn nhạt nhìn cậu, Sở Hoán giống như một con cún nhỏ trong nháy mắt cả người liền đi qua.
"Vẫn là tôi ôm anh đi, anh đừng dùng sức phía dưới." Sở Hoán nói, tiếp theo liền trực tiếp đem người từ trên xe lăn ôm lên.
Lục Việt Chi: "..."