Editor: Orsa Regina
Khi vừa thức dậy, Cố Nghiên Trì cảm thấy đầu hơi đau, có lẽ do hôm qua bị tên nhóc Giang Thâm kia làm tức giận.
Anh tìm một viên thuốc giảm đau uống, mặc quần áo xong thì mở cửa chuẩn bị đi đến trường.
"Anh, anh định đi đến trường à?"
"Em không có xe, anh có thì tốt rồi."
Giang Thâm giơ tay định kéo cánh tay Cố Nghiên Trì, nhưng anh đã khéo léo tránh đi.
"Tôi hy vọng cậu có một nhận thức đúng đắn, đó là mối quan hệ của chúng ta không còn như mấy năm trước nữa, nên tôi cũng không cần phải chăm sóc cậu. Muốn đi nhờ xe của tôi ư? Cứ nghĩ thế đi." Cố Nghiên Trì bình thản nói.
"Đương nhiên, nhưng mà... Bác trai không gọi điện cho anh sao?"
"Bác trai nào?" Cố Nghiên Trì hỏi.
"Chú Cố ấy."
Chú Cố... Chú Cố trong miệng Giang Thâm còn ai khác ngoài bố anh nữa chứ?
"Chú Cố của cậu sẽ không gọi điện cho tôi đâu, cậu cũng đừng nghĩ đến chuyện nhờ ông ấy làm người trung gian."
Cố Nghiên Trì lại nhìn đồng hồ lần nữa, có thể khẳng định rằng nếu anh không đi ngay, anh sẽ bị tên nhóc này làm cho muộn giờ mất.
"Tôi không rảnh để nói nhảm với cậu ở đây, cậu đi hay không không liên quan gì đến tôi, tôi phải đi đây." Nói xong, Cố Nghiên Trì bước xuống cầu thang.
"Anh, đợi em với."
Một lần nữa bị Giang Thâm bám lấy, Cố Nghiên Trì cảm thấy bất lực: "Cậu không phải muốn đi cùng tôi sao? Vậy thì đi thôi, đừng lề mề nữa, một lúc nữa sẽ thực sự muộn mất."
Giang Thâm bật cười, hắn biết Cố Nghiên Trì là người miệng cứng lòng mềm, chỉ cần nài nỉ một chút là sẽ đồng ý thôi.
Cố Nghiên Trì lái xe vào cổng trường, sau khi đỗ xe xong, anh nói với Giang Thâm đang ngồi ở ghế phụ: "Xuống xe đi."
Giang Thâm ngoan ngoãn mở cửa xe, đợi Cố Nghiên Trì xuống.
Hai người cùng đi vào văn phòng, khiến các giáo viên trong văn phòng vô cùng ngạc nhiên, Cố Nghiên Trì vốn luôn là người độc lai độc vãng mà.
"Gặp nhau trên đường nên đi cùng thôi, hôm nay có kế hoạch gì không?" Cố Nghiên Trì hỏi.
"Không có gì đặc biệt, vẫn là mấy việc đó thôi. À đúng rồi, Nghiên Trì, tối nay chúng tôi định đi ăn ở quán Tứ Xuyên mới mở, cậu có muốn đi cùng không?"
"Được thôi." Cố Nghiên Trì đáp.
Đã lâu rồi anh không tham gia hoạt động tập thể của giáo viên trong trường, lần này mà không tham gia nữa thì không hợp lý.
"OK, vậy là đã quyết định rồi nhé, làm việc thôi."
Một ngày làm việc nhanh chóng kết thúc, Cố Nghiên Trì đưa tay xoa bóp gáy, cuối cùng cũng ra xong đề kiểm tra đầu năm, không biết đám học sinh lớp 8 sẽ làm bài thế nào.
"Thầy Cố, đi thôi, cùng đi ăn cơm nào."
Hầu hết giáo viên của cả khối lớp 10 đều đến, hiệu trưởng đặt hai phòng VIP lớn, các giáo viên ngồi quanh bàn, trò chuyện về chuyện thường ngày.
Càng nói chuyện càng lan sang đề tài kết hôn, với tư cách là thanh niên độc thân duy nhất chưa kết hôn có mặt, Cố Nghiên Trì đương nhiên trở thành đối tượng bàn tán của mọi người.
"Thầy Cố thích Omega kiểu gì? Để tôi giới thiệu cho thầy Cố một đối tượng nhé."
"Đúng đấy, Nghiên Trì của chúng ta là bông hoa của trường trung học số Hai mà, Omega nào mà chẳng tìm được chứ."
Cố Nghiên Trì chỉ im lặng lắng nghe, không xen vào một câu nào.
"Này, Tiểu Giang có người yêu chưa?"
Giang Thâm đang nhìn Cố Nghiên Trì uống rượu, nghe thấy có người gọi tên mình liền ậm ừ: "Tôi đây, người yêu gì cơ? Tôi chưa có."
"Tiểu Giang là thanh niên tài giỏi thế này mà cũng chưa có người yêu à."
"Xem ra đều không vội kết hôn nhỉ."
Giang Thâm "hê" một tiếng: "Kết hôn không vội, tìm được một người bạn đời hợp cả tâm hồn lẫn thể xác mới là quan trọng nhất, đúng không thầy Cố?"
"Hả?" Lúc này mặt Cố Nghiên Trì hơi đỏ, không nghe rõ Giang Thâm vừa nói gì.
Kinh nghiệm hơn mười năm qua cho anh biết, kỳ mẫn cảm của anh đã đến sớm.
Chết tiệt, sao lại đến sớm nữa chứ.
"Mặt Nghiên Trì đỏ quá, có phải vừa rồi bị chúng tôi nói chuyện làm ngượng không?"
Không phải... Cố Nghiên Trì thầm nghĩ.
"Xin lỗi mọi người, tôi hơi không khỏe, xin phép đi ra ngoài một lát." Cố Nghiên Trì nói.
Khi đi ngang qua chỗ ngồi của Giang Thâm, Cố Nghiên Trì khựng lại một chút.
Không biết có phải ảo giác không, anh như ngửi thấy mùi hoa nhài từ người Giang Thâm.
Cố Nghiên Trì thở dài, nếu không phải vì anh không ngửi được pheromone, anh cũng đâu đến nỗi độc thân lâu như vậy.
Đi đến phòng vệ sinh, Cố Nghiên Trì vốc một nắm nước lạnh tạt lên mặt, sau vài lần như vậy, cuối cùng anh cũng cảm thấy nhiệt độ trên mặt mình hạ xuống một chút.
Không ngửi được pheromone cũng có nghĩa là anh không thể đánh giá được kỳ mẫn cảm của mình đã đến mức nào, bây giờ tốt nhất là anh nên về nhà.
Cố Nghiên Trì lấy điện thoại ra, gửi một tin nhắn vào nhóm rồi bước ra cửa phòng vệ sinh.
Cửa bị đẩy vào trong, có người từ bên ngoài đi vào.
Cố Nghiên Trì lùi sang một bên, nhưng không ngờ người vào lại là Giang Thâm.
Anh thật sự không muốn để Giang Thâm thấy mình trong tình trạng này, nhưng bây giờ muốn trốn cũng không trốn được nữa.
Giang Thâm nhìn anh chăm chú, mùi pheromone rượu vang đỏ trong phòng vệ sinh gần như tràn ra ngoài, hắn chỉ đứng ngoài cửa thôi mà đã có chút không chịu nổi.
Giang Thâm khàn giọng nói: "Anh, bây giờ anh có ngửi được pheromone của mình không?"
Anh có biết, bây giờ mùi của anh quyến rũ đến mức nào không?
Cố Nghiên Trì từ lúc Giang Thâm vào đã không kìm nén được nữa, anh cảm thấy mặt mình càng lúc càng nóng, nhưng trớ trêu thay, anh lại không ngửi được pheromone của chính mình.
Chỉ khi Giang Thâm thả pheromone ra, anh mới có thể ngửi được mùi của mình.
Chết tiệt.
Phải nói rằng, ở một khía cạnh nào đó, Giang Thâm quả thật là người phù hợp nhất để cùng anh vượt qua kỳ mẫn cảm.
Nhưng mà, anh không thể chấp nhận điều đó.
"Anh, em thấy tin nhắn anh gửi vào nhóm rồi, anh trong tình trạng này chắc chắn không thể quay lại phòng được nữa, để em đưa anh về nhà nhé."
"Cậu đợi đã." Cố Nghiên Trì thấy Giang Thâm định bước tới liền vội vàng lùi lại mấy bước: "Tôi không cần, nếu cậu thật sự muốn giúp tôi thì hãy lấy giúp tôi cái túi trên chỗ ngồi của tôi, rồi cậu quay lại đi."
Giang Thâm là một Enigma, hơn nữa còn là một Enigma từng đánh dấu anh, làm sao anh có thể để một người như vậy tiếp cận mình khi đang trong kỳ mẫn cảm chứ?
"Anh à, đừng cố chấp nữa, em ở đây, anh còn muốn ai đưa anh về nữa?"
"Tôi có thể tự về." Cố Nghiên Trì cố gắng nói.
"Đừng nói cứng nữa, anh không thể tự về được đâu." Giang Thâm cũng không nói nhiều với Cố Nghiên Trì nữa, hắn trực tiếp bước lên phía trước nắm lấy cổ tay Cố Nghiên Trì, dẫn anh ra khỏi phòng vệ sinh.
Dọc đường lảo đảo, cuối cùng Giang Thâm cũng đưa được người về đến nhà.
Hơn nửa tiếng lái xe, cơn sốt của kỳ mẫn cảm đã hành hạ Cố Nghiên Trì đến mê man, anh chỉ dựa vào bản năng để lên lầu, mặc cho Giang Thâm mò mẫm tìm chìa khóa nhà trên người mình.
"Anh, về đến nhà rồi, từ từ thôi." Giang Thâm nửa ôm nửa vác đưa người vào cửa, rồi nhìn Cố Nghiên Trì mặt đỏ bừng nằm trên ghế sofa.
Người mà hắn ngày đêm mong nhớ đang ở ngay trước mắt, không ai có thể chịu đựng được.
Huống chi là Giang Thâm, một Enigma.
Mùi rượu mạnh tranh nhau chui vào mũi, Giang Thâm cảm thấy một chỗ nào đó trên người mình đang đau nhức.
Không được, Giang Thâm tự nhủ trong lòng, không được, Cố Nghiên Trì không thích pheromone của mình.
Nhưng một giọng nói khác lại xuất hiện, nó nói, cậu sợ cái gì chứ? Cố Nghiên Trì chỉ có thể ngửi được pheromone của cậu, thông qua pheromone của cậu anh ấy mới có thể ngửi được mùi của chính mình, ngoài cậu ra, không ai có thể làm chuyện này với anh ấy cả.
Lời tác giả:
Yeah yeah yeah