Editor: Orsa Regina
"Cậu nói gì vậy?" Cố Nghiên Trì gắp một sợi mì bỏ vào miệng.
"Anh định giả ngốc với em à? Tại sao lại đi bệnh viện? Em biết anh vẫn kiểm tra sức khỏe toàn diện mỗi tháng một lần, nhưng đâu có thường xuyên như vậy." Giang Thâm nói.
"Muốn biết không?" Cố Nghiên Trì từ tốn rút một tờ giấy ăn: "Cậu tránh xa tôi ra một chút, tôi sẽ nói cho cậu biết."
Nghe vậy, Giang Thâm lại cố tình kéo ghế sát lại gần Cố Nghiên Trì hơn. Hắn ghé sát tai anh thì thầm: "Anh ơi, nói cho em đi, đừng để em lo lắng nữa."
Mùi pheromone không được che giấu ập vào mũi, Cố Nghiên Trì thoáng ngẩn người. Nhưng anh nhanh chóng nhận ra sự thất thố của mình, điều chỉnh lại và nói: "Chỉ là đi lấy kết quả xét nghiệm thôi, đừng đứng gần tôi như vậy, mau về đi, đừng ở ngoài này nữa."
"Thật không?" Giang Thâm nửa tin nửa ngờ. Rồi hắn để ý thấy vẻ mặt hơi lúng túng của Cố Nghiên Trì, lúc này hắn mới nhận ra, khi nói chuyện vừa rồi, pheromone của mình đã thoát ra ngoài.
Lần này, hắn không vội thu lại mà cố tình phát tán nhiều hơn.
Nhìn vẻ mặt ngày càng kiềm nén của Cố Nghiên Trì, Giang Thâm trong lòng rất đỗi vui mừng.
Chỉ riêng việc Cố Nghiên Trì phản ứng với pheromone của mình thôi cũng đủ khiến hắn vui cả mấy ngày rồi.
"Em tạm tin anh, nếu lần sau anh đi bệnh viện, có thể gọi em cùng đi."
Thấy Cố Nghiên Trì lúc này đang không đề phòng, Giang Thâm càng thêm táo bạo, hắn vươn tay chạm vào gáy anh.
Làn da chạm phải những ngón tay lạnh lẽo, cơ thể Cố Nghiên Trì khẽ run lên. Ngay sau đó, anh gạt mạnh tay Giang Thâm ra: "Đừng có được nước lấn tới, ra ngoài ngay, biến khỏi mắt tôi đi."
"Anh ơi, thừa nhận một câu là anh có cảm giác với pheromone của em khó lắm sao?"
Sắc mặt Cố Nghiên Trì lúc xanh lúc trắng: "Ra ngoài!"
Giang Thâm ngoan ngoãn đứng dậy: "Được, em ra ngoài. Nhưng ngày mai anh có việc gì không?"
Không rõ Giang Thâm lại định làm trò gì, Cố Nghiên Trì buông một câu qua loa: "Hiện tại chưa biết."
"Chậc, vậy là không có việc rồi." Giang Thâm nói: "Bác trai gọi điện cho anh không được nên gọi sang cho em. Bác bảo Chủ nhật, tức là ngày mai, bảo hai đứa mình về nhà ăn cơm."
Cố Nghiên Trì đáp: "Tôi biết rồi."
Giang Thâm bỗng cong môi cười, hắn cúi người nhanh chóng hôn lên má Cố Nghiên Trì: "Ngày mai em gọi anh nhé."
"Thằng nhóc này." Cố Nghiên Trì nhìn cánh cửa đã đóng lại, thầm mắng một câu.
Thằng nhóc này gan càng ngày càng to, cứ tiếp tục thế này không biết còn dám làm gì nữa.
Tuy nhiên, chuyện cấm kỵ nhất cũng đã làm rồi, có lẽ cũng chẳng còn chuyện gì lớn hơn nữa.
Cố Nghiên Trì thở dài, quyết định giữ lại đứa trẻ này cũng là sau khi đã suy nghĩ kỹ càng. Có lẽ chỉ có trời mới biết quyết định này khó khăn với anh đến mức nào.
Để một Alpha chấp nhận sự thật mình mang thai vốn đã rất khó rồi.
Hiện tại tuy chưa có phản ứng thai kỳ rõ rệt, nhưng chỉ cần vài tuần nữa thôi, mọi phản ứng sẽ xuất hiện.
Đến lúc đó, anh sẽ xin nghỉ phép vậy.
Cố Nghiên Trì thở dài, lặng lẽ đưa phần mì còn lại vào bụng.
Ngày hôm sau, Cố Nghiên Trì bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại. Anh liếc nhìn đồng hồ đầu giường, đã hơn 9 giờ rồi.
Hôm qua làm bài giảng đến khuya, không ngờ hôm nay lại ngủ quên luôn.
Anh cầm điện thoại lên xem, không ngạc nhiên khi thấy là Giang Thâm gọi đến.
"Alo?"
Giọng Giang Thâm vang lên từ đầu dây bên kia: "Anh ơi, nghe giọng anh, anh vừa mới thức dậy phải không?"
Lúc này Giang Thâm đang đứng ngoài hành lang, nghe giọng nói vừa ngủ dậy của Cố Nghiên Trì, hắn tưởng tượng ra cảnh tượng đó.
"Ừ, tối qua ngủ muộn." Cố Nghiên Trì đáp.
"Vậy anh chuẩn bị đi, em đợi anh ở ngoài." Giang Thâm nói.
"Cậu về đợi tôi là được rồi, có xa xôi gì đâu, chỉ vài bước chân thôi mà."
"Nhưng em muốn đợi anh ở hành lang, như vậy em sẽ là người đầu tiên anh nhìn thấy sau khi tỉnh dậy."
Cố Nghiên Trì mặc bộ quần áo đã chuẩn bị sẵn từ trước, nói vào điện thoại: "Trẻ con quá, đúng là thằng nhóc mới lớn."
Giang Thâm chỉ cười: "Được rồi, hay là anh mở cửa đón em vào nhé?"
"Mơ đi."
Khoảng mười phút sau, Cố Nghiên Trì ăn mặc chỉnh tề xuất hiện trước mặt Giang Thâm.
Cố Nghiên Trì lạnh nhạt nói: "Đi thôi."
Đến biệt thự chính của nhà họ Cố, Cố Nghiên Trì đỗ xe xong rồi bước vào, Giang Thâm theo sát phía sau.
Vừa bước vào cửa, hai người nghe thấy một giọng nói lanh lảnh:
"Bốn con sáu!"
"Ôi chao, bốn con tám!"
Cố Nghiên Trì khựng bước một chút, rồi bước vào.
Cố Dũng hoàn toàn không để ý có người vào, vẫn ngồi trên ghế sofa lớn tiếng nói với hai người kia: "Bà xã, với cả lão Ngô, ngây ra làm gì, đánh bài đi chứ."
Lạc Du Ngôn nhìn ông có vẻ bất lực: "Con trai về rồi kìa, anh nhìn thấy chưa?"
"Hả?" Cố Dũng giật mình ngẩng đầu lên, quả nhiên, có hai người đang đứng ở cửa.
Cố Nghiên Trì đã hoàn toàn miễn dịch với cảnh tượng này rồi. Ông già năm mươi tuổi, ngoài làm ăn ra thì sở thích duy nhất chính là đánh bài tố.
Trước kia khi anh và Giang Thâm còn chưa rời khỏi nhà, Cố Dũng cũng lôi kéo bọn họ cùng chơi.
Bị Lạc Du Ngôn phát hiện, ông bị mắng một trận.
Sau này Cố Dũng không lôi kéo hai đứa nữa, mà bắt đầu lôi kéo ba Omega và quản gia.
Cố Nghiên Trì nhịn cười gọi: "Bố." Sau đó anh nhìn về phía Lạc Ngư Ngôn gọi: "Ba."
Giang Thâm đứng phía sau cũng lên tiếng: "Bác Cố, bác Lạc."
Lạc Du Ngôn đứng dậy trước tiên, đi đến trước mặt hai người. Ông ấy nhìn Giang Thâm trước và hỏi: "Tiểu Thâm, công việc ở trường thế nào?"
Giang Thâm cười đáp: "Rất tốt ạ, không cần lo lắng đâu."
"Vậy thì tốt." Lạc Du Ngôn gật đầu, rồi quay sang nhìn con trai mình. Ông ấy vỗ vỗ vai Cố Nghiên Trì: "Không mời con, thật sự không biết con có về thăm bố mẹ không đấy."
"Mấy ngày này bận khai giảng, không có thời gian." Cố Nghiên Trì giải thích.
Cố Dũng nghe vậy liền đi tới nói: "Con chỉ lười về thăm bố thôi, đừng giải thích."
"..."
Thấy không ai đáp lời, Cố Dũng lại nói tiếp: "Alpha 28 tuổi rồi, bây giờ vẫn chưa có người yêu."
"..."
Cố Nghiên Trì thầm thở dài trong lòng. Hai năm nay, mỗi lần về nhà đều diễn ra một màn như thế này, anh thật sự rất khâm phục sự kiên trì của bố mình.
Cố Nghiên Trì đang định lặp lại câu trả lời mà anh đã nói không biết bao nhiêu lần rồi, thì Lạc Ngư Ngôn đã lên tiếng. Ông ấy vỗ vào gáy Cố Dũng: "Con trai hiếm khi về một lần, đừng nói những chuyện vớ vẩn đó."
Cố Dũng ủy khuất nói: "Sao lại gọi là chuyện vớ vẩn được, đây là đại sự của đời người mà. Lạc Lạc à, em xem có Alpha nào 28 tuổi mà chưa kết hôn không?"
"Bố, con ngắt lời một chút." Cố Nghiên Trì nói, "Bố quên con bị rối loạn cảm nhận pheromone à? Con kết hôn với Omega thì chẳng phải là hại người ta sao?"
"Con chỉ là không cảm nhận được pheromone thôi, đâu phải có vấn đề về mặt đó!"
Cố Nghiên Trì cảm thấy mình thực sự không thể giao tiếp được với Cố Dũng.
"Thôi được rồi, cơm nước đã chuẩn bị xong hết rồi, đừng bàn những chuyện này nữa." Lạc Du Ngôn nói, "Ăn cơm thôi."
Thấy người đứng đầu gia đình lên tiếng, Cố Dũng cũng không nói gì nữa. Ông hừ một tiếng không hài lòng, rồi ngồi vào bàn ăn.
Trong bữa cơm, chủ yếu là Lạc Du Ngôn nói chuyện, thỉnh thoảng Cố Nghiên Trì và Giang Thâm cũng kể về tình hình gần đây của mình.
Ăn xong bữa cơm, cả nhà ngồi trên ghế sofa một lúc, Cố Nghiên Trì đứng dậy trước: "Bố, ba, con về trước đây."
Giang Thâm thấy vậy cũng nói: "Con cũng..."
"Khoan đã, vội vàng làm gì thế." Cố Dũng nói, ông lấy từ tủ bên cạnh ra một chìa khóa xe đưa cho Giang Thâm, "Ta nghe Nghiên Trì nói, từ khi con về nước đến giờ vẫn chưa mua xe à?"
Giang Thâm nhìn chìa khóa xe đó mà không nói gì.
"Dù có mua hay chưa, chiếc xe này coi như là quà ta tặng con, cầm lấy đi."
Người lớn tặng quà, làm con cháu không thể không nhận. Hơn nữa với tính cách hào sảng của Cố Dũng, không nhận ngược lại sẽ khiến ông tức giận.
Nhưng mà, sau này chẳng phải là hắn không thể đường hoàng đi nhờ xe của Cố Nghiên Trì nữa sao.
Hắn nhìn về phía Cố Nghiên Trì, trong lòng nghĩ, đây là ý của anh phải không?
"Cảm ơn bác Cố."
"Ôi, không cần cảm ơn, bây giờ hai đứa có thể về rồi đấy."
Ra khỏi cổng chính, Giang Thâm vừa mới chạm vào tay nắm cửa xe của Cố Nghiên Trì, thì ngay lập tức bị anh ngăn lại: "Cậu lái xe của cậu đi."
Giang Thâm che giấu vẻ thất vọng, nói: "Vâng."
Từ biệt thự chính của nhà họ Cố đến khu chung cư của hai người có một đoạn đường. Cố Nghiên Trì lái xe đi trước, khi sắp đi ngang qua cổng trường trung học số Hai, anh thoáng thấy một bóng dáng quen thuộc từ khóe mắt.
Xung quanh bóng dáng đó có năm sáu người đứng, tất cả đều là những kẻ xã hội với ánh mắt hung ác.
Cố Nghiên Trì không khỏi nhíu mày, tại sao Bạch Tử Chân lại ở cùng với đám người này?
Anh dừng xe lại định xem thử, nhưng vừa nhìn được hai giây, một trong số họ đã vung nắm đấm đánh thẳng vào bụng Bạch Tử Chân!
"Bọn này định làm gì vậy?!" Cố Nghiên Trì không thể đứng nhìn học sinh của mình bị đánh trước mắt, anh không nghĩ ngợi nhiều, cởi dây an toàn rồi xuống xe.
Giang Thâm vừa đuổi kịp Cố Nghiên Trì, hắn đỗ xe xong thì thấy Cố Nghiên Trì xuống xe.
Hắn nhìn theo hướng Cố Nghiên Trì đi, rồi thấy Bạch Tử Chân đang bị đánh.
"Đệch."
Không chút do dự, Giang Thâm lập tức xuống xe.
"Tao nói cho mày biết, hôm nay không trả tiền thì đừng trách anh em tao xuống tay không nương tình!"
"Thằng nhóc tuổi còn nhỏ mà đã biết cách trốn nợ rồi, mày như thế này, tao còn không thèm cho mày xách giày nữa là. Nhanh lên đừng có lắm lời, tính cả lãi là 20 triệu, mau trả đây."
Sức mạnh của mấy Alpha không thể xem thường, còn Bạch Tử Chân chỉ cười cười, cậu ta nhổ ra một ngụm máu rồi nói: "Em không có tiền, các anh đánh em, em cũng không có tiền. Em mới chỉ là học sinh cấp ba thôi, hơn nữa, em chỉ mượn có 5 triệu, từ bao giờ thành 20 triệu vậy?"
"Không có tiền? Không có tiền thì đừng có mượn tiền!" Một trong số những Alpha vung nắm đấm định đánh tiếp, nhưng qua một lúc, cú đấm này không rơi xuống người Bạch Tử Chân.
Gã Alpha đánh người cũng rất ngạc nhiên, hắn ta quay đầu nhìn người vừa ngăn cản mình, cười nói: "Người anh em, định làm anh hùng hả?"
_______
Orsa: Cảm ơn Hashi304 đã đề cử truyện.
Đề cử càng nhiều bão càng to nhaaa mọi người ơiii